Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Đã đến bệnh viện rồi, không đến thăm Mộ Vãn trước, sao lại chạy tới chỗ em?” Hạ Lễ Ngộ vừa vào vừa hỏi anh.
Hoắc Cảnh Thành gác tay lên trán: “Đến rồi.”
“Đến rồi?” Ánh mắt Hạ Lễ Ngộ nhìn qua đánh giá anh một lát: “Xem ra, đến cũng rất khó chịu.”
Hoắc Cảnh Thành nửa ngồi dậy: “Cô ấy hỏi anh có thể cưới cô ấy không, anh nói sẽ không.”
Hạ Lễ Ngộ ‘xì’ một tiếng: “Đứng trước mặt người ta, anh nói thẳng như vậy?”
“Tôi chẳng qua chỉ nói sự thật thôi.”
“Nói thật cái đầu anh, anh có phải người không vậy?” Hạ Lễ Ngộ lắc đầu: “Người ta vì anh mà ngay cả mạng cũng không cần, lúc này anh còn kích thích cô ấy. Anh nói xem anh... Muốn em nói anh thế nào mới được.”
“Thế nào? Nếu là cậu, cậu sẽ cưới?”
“Cưới chứ, sao lại không cưới?” Hạ Lễ Ngộ buông tay: “Người ta vì em mới thành tàn tật, lấy thân báo đáp cũng là việc nên làm mà.”
Hoắc Cảnh Thành ‘hừ’ một tiếng: “Nếu nói như vậy, lúc trước tôi đi tìm Cảnh Phạm, lỡ như cánh tay này cũng phế đi, có phải cũng muốn cô ấy lấy thân báo đáp mới được?”
“Trên lý thuyết có thể như vậy.”
“Nếu tôi muốn kết hôn khiến cô ấy lấy thân báo đáp, Mộ Vãn lại bảo tôi lấy thân báo đáp, đây không phải một vòng tròn tuần hoàn chết sao?”
Hạ Lễ Ngộ nhìn anh cười: “Anh không muốn cưới Mộ Vãn, vậy anh muốn cưới Cảnh Phạm? Hay là nói, thật ra anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3232985/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.