Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trên nền da mềm mại trắng như tuyết của cô, cánh bướm màu sắc rực rỡ đang tung cánh, nhìn càng mê người quyến rũ hơn.
“Nói thật đi, có phải lúc xăm hình xăm này, em không chỉ thích nên mới xăm, phải không?” Hoắc Cảnh Thành nâng tầm mắt lên, sáng quắc nhìn chằm chằm vào cô.
Cảnh Phạm không biết anh muốn nói cái gì, nhưng lại sợ anh biết chuyện vết sẹo, trái tim lộp bộp nhảy loạn.
Dưới ánh mắt bức người của anh, cô chớp chớp mắt, cũng không biết nên nhìn về phía nào.
“Em tránh cái gì?” Hoắc Cảnh Thành nâng cằm của cô lên, để cô nhìn thẳng vào mình.
Cảnh Phạm liếm liếm đôi môi khô khốc, để mình trấn định lại, rồi mới nhìn thẳng vào anh: “Tôi không tránh.”
Hoắc Cảnh Thành há mồm cắn lên môi cô: “Không phải là vì người đàn ông năm năm trước đấy chứ?”
Cảnh Phạm hơi sửng sốt.
“Mọi người đều nói, phụ nữ xăm hình ở nơi tư mật, là vì muốn cho nửa kia của mình nhìn thấy.” Hoắc Cảnh Thành phát hiện ra mình lại vô cùng để ý. Môi của anh dời khỏi môi cô, anh lại chăm chú nhìn cô: “Có phải em xăm hình vì anh ta hay không?”
Thì ra!
Cũng không phải là anh phát hiện ra vết sẹo phía dưới hình xăm.
Cảnh Phạm thầm thở phào trong lòng. Nghe thấy câu hỏi của anh, cô chỉ trừng mắt nhìn, không lên tiếng. Ở trong mắt anh, hành động đó chính là ngầm thừa nhận.
Anh hơi ghen tị.
Nhớ tới chuyện người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3232956/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.