Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Cậu nói cái gì?” Hoắc Cảnh Thành nghiêng đầu nhìn về phía Lục Kiến Minh.
“Du Châu lại xảy ra động đất. May mà hai người đã trở về kịp thời, nghe nói thương vong lần này rất nặng nề…”
Hoắc Cảnh Thành nhíu chặt mày lại.
Vừa đi xuống tầng dưới, anh vừa gọi vào một dãy số.
Điện thoại bàn của Mộ gia vang lên một lúc lâu, mới được kết nối.
“A lô.” Người nhận điện thoại là Mộ phu nhân, giọng nói của bà ta khàn khàn mà lại vừa mệt mỏi, vừa nghe đã biết là một thời gian dài rồi không nghỉ ngơi.
“Dì Mộ, là cháu.” Hoắc Cảnh Thành mở miệng.
“Cảnh Thành!” Mộ phu nhân nghe thấy giọng nói của anh, bà ta không nhịn được lập tức òa khóc.”Vãn Vãn của dì… Vãn Vãn của dì chạy đi tìm cháu, đến nay cũng không có tin tức gì. Cảnh Thành, Du Châu lại động đất, cháu nói xem, nếu con bé xảy ra chuyện gì, thì dì phải sống như thế nào chú Mộ của cháu phải sống như thế nào đây, nhà dì chỉ có một đứa con gái mà thôi…”
Mộ phu nhân khóc lóc thất thanh, khiến trái tim người nghe cảm thấy chua xót.
Ánh mắt của Hoắc Cảnh Thành càng trầm xuống, anh khuyên giải ở trong điện thoại một lúc, nói mấy lời an ủi, rồi mới cúp điện thoại.
Một lúc lâu sau, anh chống tay lên thân xe, mặt nhăn chặt lại.
Lục Kiến Minh thấy sắc mặt của anh không đúng, chỉ mở cửa xe chờ, cũng không hỏi nhiều.
Hoắc Cảnh Thành nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3232957/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.