Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cảnh Phạm nhìn rõ ràng người đó là ai.
Chẳng cần cảm nhận được hơi ấm đó cô cũng biết. Theo bản năng cô né tránh bàn tay đối phương lại bị anh ôm eo từ bên ngoài kéo vào xe.
Hơi thở nam tính của người đàn ông xông vào mũi, cô bị anh ấn ngồi lên đùi, lưng dựa vào tay lái, xương sống bị đụng có chút đau.
Hoắc Cảnh Thành ôm eo cô, eo cô rất nhỏ, một vòng tay là ôm hết, anh ôm rất chặt, giống như muốn bẻ gãy eo cô vậy.
Cảnh Phạm nhớ tới nhục nhã ngày đó, cô kháng cự muốn tiếp xúc gần gũi với anh, cô muốn xuống xe nhưng Hoắc Cảnh Thành khỏe hơn cô, cô ngồi đó không thoát được ngược lại bị anh tùy ý cọ xát, ánh mắt anh nhìn cô càng thâm thúy.
Ngoài cửa sổ mơ hồ có ánh sáng chiếu vào mắt anh càng như có ánh sáng chớp động, cảm giác nguy hiểm làm Cảnh Phạm thêm hoảng hốt
“Anh để tôi xuống xe.” cô ẩn nhẫn.
Hoắc Cảnh Thành làm như mắt điếc tai ngơ với lời nói của cô chỉ nặng nề nhìn cô chằm chằm: “Lúc ăn cơm, em có cầm gương soi xem bộ dạng lúc đó của mình hay không hả?”
Cô nhìn anh chẳng hiểu gì.
“Tạo dáng õng a óng ẹo, nịnh nọt lấy lòng.” anh hừ ra tiếng, bên trong giọng nói không nhịn được trào phúng: “Đàn ông bên cạnh em hết người này tới người khác, nếu nhiều như vậy em ứng phó kịp sao?”
Cảnh Phạm chỉ cảm thấy mỗi câu mỗi chữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3232919/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.