Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cảnh Phạm từ trong xe bước ra.
Chiếc xe kia nhanh chóng quay đầu, sau đó, giống viên đạn vọt vào bóng đêm, phóng tới, biến mất trong đêm tối bao trùm tiểu khu.
Cảnh Phạm đứng đó nhìn, mãi đến khi chiếc xe kia hoàn toàn biến mất, cô mới lấy lại chút tinh thần.
Bỗng nhiên trong lòng trống rỗng, vô cùng khó chịu.
Không bao giờ... xuất hiện ở trước mặt anh nữa...
Được rồi.
Nên như vậy. Nên như vậy, cắt đứt dây dưa vốn không nên có giữa cả hai.
“Cảnh Phạm, vừa rồi là ba đứa bé à?” Hàng xóm cách vách đứng ở siêu thị đối diện nhìn nửa ngày, lúc này mới đi tới, hưng trí dạt dào nói chuyện với cô.
Cảnh Phạm còn hơi ngây ngốc, mờ mịt nhìn đối phương một cái, chẳng nói gì, xoay người trở về phòng mình.
Tiểu Chanh Tử ở chỗ Cảnh Uyên, Cảnh Phạm một mình nằm ở trên giường, giường cũng không lớn, giờ phút này vậy mà trống vắng lạnh lẽo khiến lòng cô hốt hoảng.
Cuối cùng cũng không muốn ngủ.
Ngày mai lại tới đoàn, cô đơn giản đứng lên thu dọn hành lý. Từng bộ từng bộ quần áo điệp, sắp xếp xong lại bắt đầu thu dọn lại tủ bát.
Di động vang đã lâu, cô mới nghe máy.
Điện thoại của Cảnh Thừa Hoài. Cô nghe máy, gọi một tiếng ’ba’.
“Ngủ chưa?” Cảnh Thừa Hoài hỏi.
“Chưa ạ.”
“Không quấy rầy con là được rồi. Ba chỉ sợ quấy rầy con nghỉ ngơi.”
Cảnh Phạm nghe ngữ khí ba mình như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3232920/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.