Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cảnh Phạm lắc đầu: “Không có.”
“Tại sao?”
Động tác lấy gạo của Cảnh Phạm hơi dừng lại, cô không lên tiếng, chỉ quay đầu nhìn về phía Hoắc Cảnh Thành.
Hoắc Cảnh Thành lập tức hiểu ra, vẻ mặt trở nên u ám.
Hiển nhiên, là vì những chuyện phát sinh năm năm trước.
Cả hai đều thầm hiểu trong lòng.
Anh không nói gì, cũng không hỏi gì nữa, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng kia, Cảnh Phạm hơi cảm thấy đắng chát. Lúc khoảng cách giữa bọn họ rất gần rất gần nhau, dường như sự kiện năm năm trước đều không tồn tại. Nhưng mà, thỉnh thoảng, chỉ cần vừa nhắc tới, đó lại chính là cây gai, khiến anh như nghẹn ở cổ họng, khiến cô khoác lên lớp gông xiềng nặng nề.
Hoắc Cảnh Thành đứng ở trong phòng nhìn xung quanh một vòng. Nhà cũng không lớn, chính xác mà nói là rất nhỏ, nhưng mang đến cảm giác ấm áp và gọn gàng.
Ngoài đồ của cô ra, không có quá nhiều đồ đạc gì dư thừa khác, càng không có dấu vết của người đàn ông khác.
Trên tường treo mấy bức ảnh. Anh đi tới nhìn, đều là ảnh chụp các buổi biểu diễn của cô khi cô đang theo học ở trường nghệ thuật nam California.
Hoắc Cảnh Thành nhìn từng bức ảnh một, lúc đó, có lẽ là cô thực sự rất khổ cực. Thân thể gầy tong teo, dáng vẻ rất mệt mỏi, nhìn không được khỏe khoắn như bây giờ.
Mấy năm qua, Hoắc gia vẫn luôn bị bao phủ ở trong bóng đen, anh đã cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3232889/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.