Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Giọng nói bà thê lương, khiến người khác cũng chua xót rơi lệ theo: “Cảnh Phạm, sao cô còn có thể xuất hiện trước mặt Cảnh Thành? Cô có biết những chuyện lúc trước cô làm mang tới Hoắc gia tổn thương bao lớn không? Quân Thâm chết trên tay cô… Cô chính là hung thủ giết người!”
Tố cáo như vậy đối với Cảnh Phạm mà nói là một xiềng xích đeo vào cổ cô, đè lên ngực cô, khiến cô căn bản không cách nào hô hấp.
Tầm mắt cô đầy buồn bã nhìn Hoắc Cảnh Thành. Hoắc Cảnh Thành cũng nhìn cô, ánh mắt thâm trầm.
Cảnh Phạm buồn bực mở miệng: “Nếu như tôi nói với các người… Chuyện đó, tôi cũng là người bị hại, các người tin tôi không?”
Cảnh Phạm nói “các người”, nhưng tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm Hoắc Cảnh Thành, tựa như cô chỉ quan tâm câu trả lời của anh.
Hoắc Cảnh Thành nghe cô nói, vẻ mặt chấn động.
Văn Bái nổi giận: “Bây giờ cô còn vọng tưởng lấy lời buồn cười này đi hù dọa chúng tôi, nếu cô nói cô là người bị hại, vậy đêm đó người đàn ông ở cùng cô là ai?”
Cảnh Phạm cắn môi, quật cường lắc đầu.
Không thể nói!
Văn Bái vô cùng tức giận: “Không dám nói nữa? Sợ chúng tôi tra được người, vạch trần lời nói dối của cô?”
Cảnh Phạm có nỗi khổ khó nói, cô chỉ chua xót nhìn Hoắc Cảnh Thành.
Cô hy vọng anh có thể tin tưởng cô! Chỉ cần anh nguyện ý tin tưởng, dù nghìn người quay lưng với cô, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3232873/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.