Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hoắc Cảnh Thành không hề muốn nói dối mẹ, nhưng mà, giờ phút này vô luận là đứng ở trên lập trường của ai, anh cũng không muốn để cho hai người chạm mặt.
“Mẹ, mẹ vẫn đừng nên gặp người này thì tốt hơn, con sẽ để Lễ Ngộ đưa mẹ đi.”
Văn Bái cố chấp nhìn chằm chằm vào con trai: “Cô ta là ai?”
“……” Hoắc Cảnh Thành biết mình không thể lừa gạt được nữa, anh im lặng trong giây lát, rồi nói rõ ràng: “Cảnh Phạm.”
Quả nhiên là cô ta!
Quả nhiên là người phụ nữ kia!
Văn Bái dùng sức nắm lấy chốt cửa, tựa như chỉ có như vậy mới có thể chống đỡ thân thể đã chống đỡ hết nổi của mình.
“Vậy con nói cho mẹ biết….” giọng của bà ta dần trở nên run rẩy: “Có phải con nằm viện, cũng là bởi vì cô ta hay không?”
“Không liên quan gì đến cô ấy cả, đây là chuyện của con.” Hoắc Cảnh Thành đáp lại rất nhanh, anh gần như là không do dự chút nào.
“Con còn che chở cho cô ta…” Văn Bái cất giọng nói: “Tối hôm qua có ký giả chụp ảnh ở hiện trường, gửi cho ông nội con, thiếu chút nữa là ông nội con đã bị con làm cho tức chết rồi!”
“Con sẽ trở về giải thích với ông nội sau.”
“Giải thích, con giải thích cái gì?” không biết là bởi vì tức giận, hay là bởi vì nhớ lại quá khứ, đôi mắt của Văn Bái đỏ bừng lên, bà ta khàn khàn nói: “Con giải thích là, anh trai con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3232872/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.