Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Có phải bị dọa rồi không?” Đi ra phòng bệnh, Hạ Lễ Ngộ lo lắng nhìn Cảnh Phạm.
Mới một lúc, mặt cô đã sưng phù. Cảnh Phạm thật thà lắc đầu, tầm mắt chỉ nhìn chằm chằm mặt đất. Từng bước từng bước như người máy, đi theo Hạ Lễ Ngộ xuống dưới lầu.
Hạ Lễ Ngộ lại nói: “Về lấy khăn lông đắp mặt.”
“Được.”
“Bác gái quá tổn thương. Nghe Cảnh Thành nói, khi làm tang lễ của anh Quân Thâm và bác trai, bác gái khóc thất thanh mấy tháng. Sau đó thỉnh thoảng bị bệnh, đến hiện tại cả người đều là bệnh tật. Nói thật, không có ai có thể thản nhiên đối mặt với chuyện con trai và chồng mình chết.”
“… Tôi hiểu.” Đổi lại là cô, cô cũng sẽ sụp đổ.
Giọng điệu cô trả lời hơi buồn rầu. Cũng không biết có nghe vào những lời này hay không, Hạ Lễ Ngộ không nói gì nữa.
Cảnh Phạm trở lại nhà trọ kia, cứ lẳng lặng nằm trên giường.
Trên mặt nóng bỏng đau đớn, muốn tự lấy khăn lông đắp mặt, nhưng tứ chi nặng nề như đổ chì, không cách nào động được.
Sự xuất hiện của Văn Bái làm cho cô thanh tỉnh, khoảng cách giữa cô và Hoắc Cảnh Thành không chỉ có muôn sông nghìn núi.
Cô không thể hại người thứ ba nữa…
Nhất là người này là đàn ông cô hết lòng, hao hết nhiệt tình, móc hết tim phổi yêu.
Tuyệt đối không thể…
Tiếng chương điện thoại reo thật lâu, cô mới động đậy.
Cầm lấy điện thoại, đặt sát bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-hoac-thieu-kieu-ngao/3232874/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.