Lâm Đặng khiếp đảm nhìn hắn.
Cố Triều khóc sao?
Từ đó đến giờ, trong ấn tượng của cô, Cố Triều dù có xảy ra chuyện gì cũng chưa từng khóc lần nào.
"Cố Triều." Cô gọi hắn một tiếng, bàn tay giơ đặt giữa khoảng không chần chừ một hồi lâu lại quyết định thu tay về. Lúc đến đây cô có nghe Ân Trung kể về tình trạng Cố Triều dạo gần đây, dù sao hai người cũng từng là vợ chồng, Cố Triều cũng rất nghe lời cô, ông muốn nhờ cô khuyên nhủ hắn vài câu. Lúc đó cô không nghĩ lại tệ đến như vậy, nhưng khi chính mắt nhìn hắn đột nhiên đánh mình lại còn khóc như vậy, cô mới nhận ra, Cố Triều không ổn chút nào.
Cô chưa từng thấy hắn như thế này bao giờ, giống như có phát rồ bất cứ lúc nào vậy.
Một Cố Triều xa lạ như vậy khiến cô thấy rất sợ.
Khi cô gọi tên hắn, hắn lập tức phản ứng nâng mi mắt nhìn cô. Ánh mắt hắn âm trầm, tơ máu trong mắt tăng thêm phần quỷ dị, vừa nhìn vào Lâm Đặng nhịn không được mà rùng mình.
"Chuyện gì?" Hắn trầm giọng hỏi.
Lâm Đặng có chút kinh hãi không thể che giấu nổi, Cố Triều nhìn thấy cũng không quan tâm, bởi vì hiện giờ hắn đã không còn quan tâm bản thân mình trong mắt người khác như thế nào nữa rồi.
Lâm Đặng đối diện với ánh mắt của hắn liền không biết nói cái gì, cảm giác như những chữ cái đang không ngừng chảy khỏi đầu cô vậy.
Cô hé miệng nhưng lại không thốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-thu-sau-khi-xuyen-qua-nam-chinh-moi-ngay-deu-mo-uoc-toi/2983636/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.