Cố Triều mang một cảm xúc nặng nề rời khỏi phòng.
Khi bước ra khỏi phòng, hắn chạm mặt với một người làm trong nhà, mà phản ứng của đối phương khi nhìn hắn đều là ngạc nhiên. Sau khi xác nhận hắn từ phòng nào bước ra liền vội vàng cúi đầu chào hắn rồi chạy đi.
Cố Triều nhìn bóng lưng của người làm kia trong chốc lát rồi quay về phòng mình. Đối phương làm ra vẻ mặt đó cũng phải thôi, bởi vì đến chính hắn cũng không ngờ mình lại bước vào căn phòng kia rồi còn ngủ một đêm ở đó.
Hắn trở lại phòng của mình, nhìn căn phòng rộng lớn ảm đạm, lần đầu trong đời hắn lại cảm thấy căn phòng mình ngủ gần nửa đời người lại cảm thấy trống trải như thế.
Bỗng trong đầu hắn chợt nhói lên, thiếu niên năm ấy xuất hiện trong tâm trí hắn, nụ cười đẹp như nắng xuân, ánh mắt trong veo nhìn hắn đề nghị: "Phòng anh ảm đạm quá, hay em giúp anh trang trí chút nha, đây là nghề của em đó. Em cực kỳ tự tin là em sẽ làm anh hài lòng."
Thiếu niên vỗ ngực tự tin yêu cầu của với hắn.
Cố Triều dựa lưng vào cửa, hắn nhíu mày đưa tay đỡ trán, ký ức cứ nghĩ đã quên đi kia giờ xuất hiện trong đầu hắn thật rõ ràng.
Lúc đó hắn đã đáp lại như thế nào?"
Hắn đã làm gì?
Hắn đã làm gì?
Hắn... hắn, hắn đã dùng tay bóp chặt lấy chiếc cổ mảnh khảnh của thiếu niên...
Hắn còn nói gì...
"Sao cậu dám tùy ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-thu-sau-khi-xuyen-qua-nam-chinh-moi-ngay-deu-mo-uoc-toi/2983638/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.