Chương trước
Chương sau
"Thu Trì."

Ý nghĩa đầu tiên của hắn chính là Thu Trì còn sống, sau đó ngay lập tức phủ nhận.

Hắn chắc chắn Thu Trì đã chết, thiếu niên chết trước mặt hắn, cho nên không thể nào có chuyện cậu còn sống được.

Vậy người kia —— người có gương mặt giống với thiếu niên kia là ai?

Cố Triều cảm thấy đôi môi của mình khô khốc, bất tri bất giác liếm môi một cái. Biết rõ đó không phải cậu nhưng ánh mắt vẫn tham lam nhìn chằm chằm gương mặt kia.

Mà phía bên kia, người đàn ông cũng cảm thấy rằng có người đang nhìn mình liền vội vàng ngẩn đầu lên, y theo bản năng xoay đầu qua, nhìn về hướng có cái nhìn chăm chú kia.

Ngay khoảng khắc mắt đối mắt với Cố Triều, gương mặt y lập tức trầm xuống, trong ánh mắt thoáng qua một tia chán ghét cùng căm hận.

Còn Cố Triều, khi nhìn thấy toàn bộ gương mặt của người đàn ông, hắn mới càng thêm chắc nịch đối phương không phải Thu Trì.

Thu Trì hai mươi hai tuổi, vẻ mặt ngây ngô non nớt, còn người trước mặt, tuy hắn đoán đối phương nhỏ tuổi hơn mình, nhưng trên mặt cùng với khí chất đều toát lên vẻ thành thục.

Cho nên đối phương tuyệt đối không phải Thu Trì.

Sau khi xác định xong, Cố Triều không hề thở phào nhẹ nhõm, trái lại càng nhíu mày.

Đối phương không phải Thu Trì, nhưng gương mặt kia, nếu không phải có máu mủ thì rất khó có thể tin, hơn nữa, trên thế giới này dù có người giống người cũng không thể giống đến như vậy được.

Nhưng Thu Trì rõ ràng không có họ hàng thân thích nào, người thân duy nhất của cậu Thu Thành, người đáng lẽ ra phải là thợ xăm hắn mời đến nhưng đã qua đời, mẹ của cậu cũng mất từ lâu, cho nên Thu Trì tuyệt đối không có anh em, càng không có họ hàng.

Vậy cái người giống như thiếu niên kia, là ai?

Ngạn Từ Dương ngay khi nhìn thấy Cố Triều đã lập tức đứng dậy, đi về phía hắn. Còn Cố Triều lại đơ người, nhìn gương mặt giống hệt thiếu niên kia khiến hắn không thích ứng kịp.

Nhưng Ngạn Từ Dương lại dùng ánh mắt căm ghét nhìn hắn, y muốn coi Cố Triều như người vô hình, nhưng sự hiện diện của hắn quá lớn, cho nên y không thể không để ý đến hắn.

Dù trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, Ngạn Từ Dương cũng phải ép gương mặt mình không quá lộ liễu, cứ như vậy mà đi qua hắn.

Nhưng Cố Triều lại không để y yên, ngay khi y đi qua cổ tay ngay lập tức đã bị Cố Triều nắm chặt.

"Cậu là ai? Cùng Thu Trì có quan hệ gì?"

Ngạn Từ Dương nhanh chóng phản ứng hất tay Cố Triều ra, y xoa cổ tay của mình, nhịn không được mà lộ ra biểu cảm ghét bỏ. Ánh mắt y nhìn Cố Triều dĩ nhiên không có nửa điểm thiện cảm.

"Liên quan quái gì đến anh!" Ngạn Từ Dương không chút khách khí nào nói: "Phải là tôi hỏi anh, anh lấy cái tư cách gì mà xuất hiện ở chỗ này?"

Một câu này khiến cổ họng Cố Triều như bị thiếu cháy, nhưng hắn không vì thế mà mất bình tĩnh, trái lại càng tỉnh táo để suy nghĩ.

Đối phương rõ ràng biết chuyện giữa hắn và Thu Trì.

Đây dù sao cũng là chuyện của mười năm trước, người biết được ngoài người nhà và hắn ra không còn một ai biết được chuyện này. Tại sao y lại biết được?

Hơn nữa gương mặt của y giống thiếu niên đến sáu bảy phần, nếu không có quan hệ máu mủ thì rất khó để có thể sinh ra với gương mặt giống nhau như thế.

Ngạn Từ Dương thấy Cố Triều không nói gì liền khinh thường hừ một tiếng, y phủi thắng lại tây trang sau đó quay người bỏ đi.

Cố Triều nhìn y rời đi không cản lại nữa, bởi vì hắn biết có làm gì thế cũng vô dụng, hắn cũng không thể bắt người tra khảo được, nhất là mộ của Thu Trì còn ở ngay phía trước. Hắn không muốn bản thân trở nên xấu xí thêm nữa, ít nhất cũng phải trở nên tốt đẹp hơn trước mặt cậu.

Đợi bóng dáng Ngạn Từ Dương khuất dần, Cố Triều hít một hơi sâu rồi đi đến mộ của Thu Trì, tằm mắt hắn chú ý đến bó hoa cúc dưới chân, nhìn một chút liền cúi người nhặt lên.

"Ngu xuẩn."Cố Triều khẽ lẩm bẩm: "Loài hoa mà em ấy thích nhất là hoa hồng."

Cố Triều nhìn bó hoa cúc trên tay rồi lại nhớ lại gương mặt của Ngạn Từ Dương, nhớ lại vẻ mặt căm ghét kia bàn tay nhịn không được mà đem bó hoa trên tay siết chặt.

Vài cành hoa bên ngoài bị sự tác động của hắn mà vang lên mấy tiếng "rắc" đứt gãy. Hắn rõ ràng không quan tâm đến ánh nhìn của người khác, cũng không quản bọn họ có thích hắn hay không hay nhìn hắn với vẻ mặt như thể nào, hắn chưa từng quan tâm, nhưng, với gương mặt của thiếu niên thì không được.

Hắn không muốn thiếu niên nhìn hắn với vẻ mặt căm ghét kia.

Cố Triều muốn đem bó hoa mà Ngạn Từ Dương để lại vứt đi, nhưng suy đi nghĩ lại thì lại quyết định đặt xuống, một hai cành bị hắn bóp gãy rơi xuống đất. Bó hoa xinh đẹp trên tay hắn mấy giây đã trở nên suy tàn.

Bây giờ bó hoa này đã là của Thu Trì, hắn sẽ không vứt đi. Cố Triều quăng bó hoa ra một góc xa nhất, sau đó đặt bó hoa của mình xuống, thắp hương, rồi đốt giấy tiền vàng bạc.

Đây là lần đầu tiên trong đời Cố Triều làm mấy chuyện đốt giấy tiền này, chỉ vừa châm lửa không được bao lâu đã bị khói hun cho cay mắt.

Đợi cho ngọn lửa tắt hẳn, Cố Triều lúc này mới đưa tay nhin đồng hồ, thấy thời gian đã không còn sớm, hắn nhỏ giọng chào tạm biệt Thu Trì rồi đứng dậy rời đi.

Sau khi lên xe, lúc này Cố Triều mới lấy điện thoại gọi cho một người. Đầu dây vừa được kết nối, Cố Triều không đợi đối phương trả lời thì đã vào thẳng vấn đề: "Giúp tôi tìm hiểu một người..."

------

Lúc Cố Triều đến được công ty thì đã hơn mười giờ, trợ lý của hắn vừa nhìn thấy hắn lập tức đi ngay bên cạnh, thông báo cho hắn: "Cố tổng, mảnh đất mà chúng ta nhắm tới đã bị rơi vào tay của kẻ khác rồi ạ."

"Cái gì?" Cố Triều nhíu mày, hỏi: "Chẳng phải đã chốt giá xong, chỉ chờ ký giấy thôi sao?"

Trợ lý bị khí thế khủng bố của hắn dọa cho toát mồ hôi hột, luống cuống nói: "Có người trả giá gấp năm lần số tiền của chúng ta."

Cố Triều không muốn nghe lời biện minh, tức giận mắng: "Chẳng phải tôi đã nói dù có ra giá bao nhiêu cũng phải mua cho được mảnh đất đó hay sao? Làm việc vô trách nhiệm thì đừng có đổ lỗi cho người khác!"

Trợ lý bị hắn mấy cho hai câu đã không ngẩn đầu lên được.

Cố Triều khó chịu xoa thái dương, tâm tình hắn vừa mới tốt lên một chút đã biến mất rồi.

Mảnh đất ở trung tâm kia là mảnh đất tốt, là một mảnh đất nhiều màu mỡ cùng tài nguyên, hơn nửa vị trí lại càng đẹp. Hắn vừa nhìn đã biết dù bây giờ có bỏ bao nhiêu ra mua thì chỉ trong một thời gian ngắn cũng sẽ hoàn lại được vốn.

Hiện tại mảnh đất đã vào tay người khác, Cố Triều tuy có suy sụp tinh tế đến đâu thì với công việc đều trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo.

"Ngày mai cậu không cần đến đây làm nữa."

Cố Triều chốt hạ một câu rồi đi thẳng vào phòng làm việc, hắn bước rất nhanh, mặc cho trợ lý đuổi theo cầu xin cũng không lấy nổi một tia động lòng từ hắn.

Có một trợ lý kém cỏi bên cạnh, cũng chính là một mầm mống tai họa.

Cố Triều vừa vào văn phòng của mình đã lập tức ngồi vào bàn làm việc, hắn nhấc điện thoại bàn gọi cho một trợ lý khác của mình, "Giúp tôi tìm thông tin của người mua mảnh đất kia." Nói xong lập tức cúp máy.

Cố Triều bắt tay vào làm việc, cổng việc của tổng giám đốc luôn rất nhiều, vừa xét duyệt xong một văn kiện là lại có thêm một xắp khác xuất hiện, công việc của hắn căn bản không hề dư ra chút thời gian rảnh nào. Nếu muốn một ngày rảnh rỗi đều phải đánh đổi mấy ngày tăng ca, hoàn toàn không hề sung sướng như nhều người vẫn nghĩ.

Cố Triều vẫn làm việc liên tục giống như mọi ngày, nhưng lần này hắn không còn lao đầu vào bất chấp nữa, thay vì uống cà phê trừ cơm thì lần này hắn đã chịu ăn trưa rồi.

Bữa trưa là Ân Trung mang đến cho hắn. Ân Trung nhìn hắn ăn trưa, phải nói là cảm động đến rơi nước mắt.

Thông tin hắn cần, chưa đến một ngày đã có, tốc độ làm việc vô cùng nhanh. Người mà hắn nhờ điều tra đã gửi thông tin tới, ngay sau xác nhận thông tin, hắn sẽ chuyển tiền cho đối phương.

Hắn đã cho người điều tra lại Thu Trì.

Trước đây hắn đã cho người điều tra thân thế của cậu, nhưng chẳng có gì bất thường, mẹ đã mất ngay khi sinh ra, cha là Thu Thành mất vì một vụ tai nạn xe vào lúc cậu hai mươi hai tuổi. Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy gương mặt của người kia, hắn lại cảm thấy mình giống như bỏ sót cái gì đó, cho nên mới cho người điều tra lại. Mà đối tượng điều tra lần này chính là mẹ của Thu Trì.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, mẹ cậu tên là Ngạn Dao, là nhị tiểu thư của Ngạn gia, người đã bỏ nhà đi theo tình yêu của mình. Mà người đàn ông có gương mặt giống cậu kia, chính là Ngạn Từ Dương. Tuy không có quan hệ ruột thịt nhưng vẫn chung một dòng máu, cho nên gương mặt giống nhau cũng không phải là chuyện không thể.

Cố Triều ngay lập tức hiểu ra vì sao ngay từ lần gặp đầu tiên y đã nhìn hắn với ánh mắt như thế.

Nhưng cái tên Ngạn Từ Dương này, hắn cảm thấy rất quen, bản thân hắn đã từng thấy qua cái tên này rồi.

Đúng lúc này điện thoại của trợ lý gọi đến, đem thông tin mà hắn yêu cầu đến.

Người đã hớt tay trên của hắn mua mảnh đất kia chính là công ty HOO, mà người đứng đầu bên đó chính là Ngạn Từ Dương.

Cố Triều nhíu mày, chuyện này còn phức tạp hơn hắn tưởng. Hắn đáp một câu rồi cúp máy.

Cố Triều ngã lưng ra sau, mắt ngẩng lên nhìn trần nhà, hắn đưa tay tháo lỏng cà vạt, kìm không được mà thở ra một hơi.

Đột nhiên trong đầu hắn lóe lên một tia sáng, ngay lập tức hắn ngồi thẳng người. Hắn nhớ ra mình nhìn thấy cái tên Ngạn Từ Dương ở đâu rồi.

Chính là ở trên thiệp cưới Lâm Đặng đưa cho hắn, tên của chú rể ở trên đó chính là Ngạn Từ Dương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.