Lăng Thanh Huyền vuốt cánh hoa mềm mại, hương hoa vương lên đầu ngón tay.
Nhiều hoa như vậy, đem đi làm bánh, chắc sẽ đủ ăn cả năm.
Đáng tiếc, bây giờ nàng chỉ muốn uống máu.
Nhất là máu của Dạ Mộc.
Hiện tại thính giác của nàng vô cùng nhạy bén, cho nên nghe rõ mồn một đối thoại lúc nãy của mấy người hầu kia.
Phải tìm cơ hội đưa mấy huyết bộc kia đi.
Cung điện nuôi nhiều Huyết tộc như vậy, còn phải nuôi thêm huyết bộc. Cứ đà này, nàng sẽ trở thành Huyết tộc nghèo nhất trong lịch sử.
Đêm đến, Dạ Mộc không biết đang suy tư chuyện gì, thất thần mà trở về phòng.
Lăng Thanh Huyền đi theo.
Tiếng cửa phòng đóng sập lại làm Dạ Mộc hoàn hồn.
"Nữ vương, phòng của ngươi ở bên cạnh."
Lăng Thanh Huyền tìm thấy lọ thuốc mỡ lăn đi mất lúc chiều: "Ta biết. Buổi chiều, ngươi tắm xong, ta quên bôi thuốc cho ngươi."
Nàng bôi thuốc, bôi đến lành nghề.
Lúc đó, hắn không cho nàng cắn, nàng dồn hắn dựa vào thùng gỗ. Thùng gỗ lật úp, người hầu đi vào dọn dẹp. Thế là nàng quên mất.
"Ta tự bôi được." Ngữ điệu của Dạ Mộc rõ ràng trầm đi rất nhiều.
Hắn nhớ ra lúc bị trói trên cây cột, chính là nàng đả thương hắn.
Bây giờ lại giúp hắn bôi thuốc, không phải mèo khóc chuột giả từ bị thì chính là có mưu đồ bất chính.
Hắn muốn lấy lọ thuốc, Lăng Thanh Huyền tránh đi.
"Để ta."
Ngừng một lát, nàng giải thích: "Ta không muốn thương tổn ngươi."
Đó là nồi của nguyên chủ, không phải của nàng.
Dạ Mộc không lên tiếng.
Hắn ngồi xuống giường, trầm mặc cởi áo ra.
Da thịt của thiếu niên trắng hồng, căng đầy sức trẻ. Bên dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-vai-ac-dai-lao-khong-de-choc/1016058/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.