Khúc Nhạc thật đúng là không ngờ nàng lại ngoan cố như vậy. Đã một lúc lâu, nàng vẫn kiên trì ngồi thất thần nơi đó.
Cuối cùng y thỏa hiệp: "Vậy ta đưa thái y đến khám cho ngươi!"
"Ở đây đợi ta."
Lăng Thanh Huyền sẽ ngoan ngoãn ngồi chờ? Dĩ nhiên là không.
Nàng chạy đi tìm Sở Mính, thấy hắn thân mặc long bào, bị một nhóm đại thần vây quanh.
Vừa nhìn thấy Lăng Thanh Huyền, hắn lập tức ôm nàng vào lòng.
Ừ, ngay trước mặt bá quan văn võ, ôm chặt lấy nàng.
"Nàng bỏ đi đâu?"
Thiếu niên phủ lên người nàng, giọng nói đầy sự ỷ lại. Nhóm bô lão vờ như không thấy.
Lăng Thanh Huyền mím môi, hít thở sâu vài hơi, vỗ vai hắn: "Sở Mính, ta quyết định rồi."
"Quyết định chuyện gì? Mãi mãi ở bên ta sao?"
Sở Mính cũng không có yêu cầu gì quá đáng, chỉ cần nàng ở lại bên cạnh hắn là đủ.
Lăng Thanh Huyền lắc đầu, Sở Mính không hiểu lắm, thấy nàng nửa ngày không nói lời nào, vẫn kiên nhẫn dò hỏi: "Làm sao vậy?"
Đè nén huyết khí xuống, Lăng Thanh Huyền mở miệng: "Gả cho ngươi."
Khoảnh khắc đó, tim Sở Mính hụt mất một nhịp.
Hắn còn tưởng cả đời này cũng không cưới được nàng, không ngờ hạnh phúc lại đến nhanh như vậy.
"Thật sao?"
Lăng Thanh Huyền gật đầu.
Đừng bắt bổn tọa nói chuyện nữa. Bổn tọa mở miệng sẽ thổ huyết đó. Kinh dị lắm.
【Ký chủ, hu hu.】ZZ cắn khăn.
Sắp chết đến nơi rồi, cưới gì nữa mà cưới. Chúng ta thoát ly nhanh nhanh không tốt sao?
Sở Mính buông nàng ra, muốn hôn nàng lại bị nàng tránh đi.
Hắn cho là nàng thẹn thùng nên cũng không cưỡng cầu.
Sở Mính kế thừa ngôi vị hoàng đế, Khúc Nhạc khôi phục thân phận hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-vai-ac-dai-lao-khong-de-choc/1016050/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.