Nàng dựa vào vai Sở Mính, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Sở Mính nói chuyện không ngừng, đến khi đầu vai hơi trầm xuống, hắn nhìn qua, ánh mắt dịu dàng dừng trên người thiếu nữ.
Cứ ngủ như vậy sẽ cảm lạnh mất. Hắn ôm Lăng Thanh Huyền bay xuống, gặp phải Khúc Nhạc đang ngắm thiên đăng.
Hắn vô thức che lại dáng vẻ say ngủ của Lăng Thanh Huyền. Khúc Nhạc bất đắc dĩ liếc hắn một cái.
"Đã sắp thành thân rồi, còn giấu kỹ như vậy làm gì."
Sở Mính hừ một tiếng.
Khúc Nhạc nhìn gương mặt tái nhợt của thiếu nữ, sâu kín thở dài.
"Mau đưa nàng về đi, buổi tối gió lớn lắm."
"Ta biết. Phủ đệ của ngươi ở bên ngoài, tại sao còn ở Hoàng cung?"
Khúc Nhạc biết hắn vẫn lấn cấn chuyện mình vừa ý cô nương kia, nên không nhiều lời.
Nhìn hắn bước nhanh rời đi, trong lòng Khúc Nhạc có cảm xúc khó tả thành lời.
Rõ ràng thời gian không còn nhiều, cớ sao còn muốn cùng hắn thành thân.
______________________________________________________________________
Dù đã trở thành hoàng đế, Sở Mính vẫn nghỉ ngơi ở tẩm điện ở Đông cung.
Trên giường lớn mềm mại, hai người nằm cạnh bên nhau.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Sở Mính cảm thấy y phục của mình bị kéo ra, bàn tay lạnh như băng sờ soạng. Hắn mở to mắt.
Đôi mắt thiếu nữ như sáng lên giữa đêm đen, thân mình đè lên người hắn.
"Thanh Nhi... Ưm?"
Hô hấp bị ngăn chặn, nàng nửa đêm tinh thần phấn chấn làm hắn có chút ngoài ý muốn.
Quần áo từ từ được cởi bỏ, nóng bỏng hòa vào băng lạnh.
Sở Mính động tình, đôi mắt ướt sũng nhìn nàng.
"Thanh Nhi."
Tiếng nói kia như vạn vật hồi xuân, phá đất mà lên khiến tim Lăng Thanh Huyền rung động, ngừng động tác trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-vai-ac-dai-lao-khong-de-choc/1016051/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.