Chương trước
Chương sau
Che lấy trái tim đang cuồng loạn đập, Giang Ly chạy vội về phòng, nhanh chóng thay quần áo.
Gặp quỷ rồi, hô hấp của hắn không bình ổn lại được.
Nhất định là do chạy quá nhanh.
Lần sau phải đổi sách lược,hắn bị bắt bài rồi.
Hắn đột nhiên sờ lên mặt. Khăn che mặt không bị rớt xuống, xem ra thân phận của hắn còn chưa bị phát hiện.
Giang Ly vuốt khăn che mặt, cảm thụ được nhiệt độ lạnh như băng, lại nghĩ tới sự cố bất cẩn kia.
Môi hắn cọ trúng gương mặt nàng.
Cho dù cách khăn che mặt, hắn vẫn khẽ giật mình.
Điên rồi, hắn nhất định là điên rồi.
Đem suy nghĩ lung tung đầu ném đi, hắn liếc thấy con bồ câu đang ngoan ngoãn đứng trên bệ cửa.
Mắt hơi rũ xuống, đốt tay rõ ràng lấy ra thư tín, chờ trông thấy nội dung bên trong, Giang Ly đem mảnh giấy vo tròn.
'Lấy được tín nhiệm của Lăng vương'
Hắn là sát thủ, muốn thu hoạch tín nhiệm của nàng, chẳng lẽ bảo hắn đi lấy lòng nàng?
Còn lâu!
___________________________________________________________________________
Cách khá xa, Lăng Thanh Huyền không biết sóng gió trong nội tâm Giang Ly, chỉ là ngủ một giấc ngon lành nên thần thanh khí sảng.
Ngồi trong thư phòng xem thư tín các tướng sĩ đưa tới, Lăng Thanh Huyền cầm bút trả lời.
"Điện hạ."
Thanh âm bất thình lình, dọa Lăng Thanh Huyền suýt nữa rơi cả bút.
Suýt chút nữa lãng phí chỗ mực thượng hạng này.
"Vào đi." lăng Thanh Huyền tiếp tục trả lời thư.
Cửa thư phòng mở ra, Thượng Quan Như An bưng thức ăn tiến vào. Y tiêu chuẩn hành lễ, nụ cười thân thiết.
"Điện hạ, đây là vài món ta tự tay làm, ngài nếm thử xem có vừa miệng không?"
Khay điểm tâm tinh xảo, thơm ngọt, Lăng Thanh Huyền nhìn cũng không nhìn: "Ngươi chừng nào thì trở về nhà?"
Y còn chưa xuất giá, ngủ lại trong phủ của nàng nhiều ngày như vậy. Công tử nhà lành, người khác thấy sẽ đàm tiếu nhàn thoại, không tốt lắm.
【Quào. Ký chủ, ngươi đang lo lắng cho trong sạch của người ta sao? 】(_ε_)
Không, bổn tọa đang lo lắng cho trong sạch của chính mình. Nếu bá tánh nói bổn tọa tùy tiện phải làm sao bây giờ.
【...】
Thượng Quan Như An rũ mắt, y ở nhà bếp làm thật lâu, không ngờ vui vẻ mang tới đây, lại nhận được lệnh tiễn khách.
Chẳng lẽ sau khi nàng có Giang phu hầu, trong mắt liền không còn ai khác?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Thượng Quan Như An càng thêm tái nhợt.
Y phải nhanh chóng định ra danh phận.
"Trưa hôm nay sẽ trở về." Hắn nhu thuận hỏi thăm: "Điện hạ, chúng ta bao giờ thành thân?"
Toàn bộ kinh thành đều biết bọn họ có hôn ước, nhưng ngày nào còn chưa cử hành hôn lễ, danh phận của hắn mãi chỉ là vị hôn phu của Lăng vương mà thôi.
Hôn ước bất cứ lúc nào cũng có thể giải trừ. Nếu trước ngày đó, y còn chưa lại đây, kết cục có thể đoán trước được.
Hôn ước đâu phải bổn tọa định ra. Hay là hủy đi?
【Ký chủ, người ta có làm gì sai đâu. Tìm cơ hội thích hợp rồi nói.】(╯︵╰)
Tạm thời nghe theo ngươi.
"Không vội." Động tác trên tay của Lăng Thanh Huyền một lát cũng chưa ngừng.
Thượng Quan Như An đứng dậy hành lễ: "Vậy Như An không cản trở điện hạ làm việc. Như An hồi phủ chờ tin tức."
"Ừ."
Chờ người đi rồi, công sự của Lăng Thanh Huyền cũng sắp xong xuôi, nàng thu hồi giấy bút, cửa lại lần nữa mở ra.
Người trong nhà này thật là thú vị, vào phòng không ai gõ cửa.
Đập vào mắt là Giang Ly trong y phục màu băng lam, hắn đề mi thuận nhĩ bước vào, ngồi xuống trước mặt Lăng Thanh Huyền.
"Thê chủ, cha bảo hầu thân đến gọi ngươi đi..."
Hắn liếc mắt thấy khay điểm tâm kia, bất động thanh sắc mà đẩy qua một bên, "đi gặp cha một lát."
"Há miệng."
Tiếng nói của Lăng Thanh Huyền tựa hồ mang theo ma lực, chỉ nói vài chữ, Giang Ly đã dựa theo nàng nói mà làm theo.
Miệng nhỏ khẽ mở, một khối bánh ngọt đưa tới.
Giang Ly không kịp chuẩn bị, ho khan vài tiếng, thiếu chút nữa sặc chết.
【...Ký chủ, ngươi lại muốn đắp chiếu cho nhân vật phản diện à?】
Không nên lãng phí lương thực. Bổn tọa đang làm việc tốt.
Hơn nữa, mới nãy Giang Ly trong lòng nghĩ dĩa điểm tâm này có chút chướng mắt.
Chướng mắt thì phải tiêu diệt.
【...】Ký chủ, logic của ngươi có vấn đề.
Giang Ly ho đến nước mắt chảy ra, không màng hình tượng bưng chén trà trên bàn uống mấy ngụm.
Buông chén trà thở hổn hển, phát hiện Lăng Thanh Huyền đang nhìn mình, lập tức khôi phục bộ dáng tri thư đạt lý.
"Tạ thê chê thưởng điển tâm. Mùi vị rất ngon."
'Ngon mới lạ. Ngọt muốn chết. Thượng Quan Như An này tay nghề không ra làm sao.'
Lăng Thanh Huyền đem cả khay đưa tới trước mặt hắn, "Ngon thì ăn nhiều một chút."
Giang Ly:... Tối nay nhất định phải đâm thêm mấy dao.
Lăng Thanh Huyền thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi gặp Liễu Trĩnh, mà Giang Ly mặt không biểu tình bưng khay điểm tâm kia, toàn bộ vứt xuống hồ cho cá ăn.
"Công tử, bánh ngọt này là Thượng Quan công tử làm đó. Vứt đi như vậy không sao chứ?"
A Gia là hạ nhân theo từ Giang gia tới để hầu hạ hắn. Mấy ngày trước thân nhân trong nhà sinh bệnh, hôm nay mới trở lại bên cạnh hắn.
Không ngờ vừa mới tới đã trông thấy công tử nhà hắn đang làm loại sự tình này.
Giang Ly đem mâm ném cho A Gia: "Thê chủ thưởng cho ta, nghĩa là thứ này mặc ta xử trí."
"Vâng." A Gia biết tính tình của công ty nhà mình, không níu lấy đề tài này nữa.
"Công tử, ngài và điện hạ còn chưa viên phòng sao?"
"Chưa đâu ~~"
Vì sao ngữ khí của công tử lại đầy tự hào vậy cà? ◔_◔
A Gia có chút sầu. Chuyện này nếu như bị người ngoài biết được, không biết sẽ chê cười công tử thế nào đây. ●﹏●
A Gia quyết định phải thay đổi quan niệm của công tử nhà mình một chút.
"Công tử."
"Nói nữa ta sẽ đem ngươi đi nuôi cá."
"..." Cậu biết bơi, cậu không sợ, nhưng lời này không thể nói trước mặt công tử được.
Giang Ly nhìn chằm chằm vào đàn cá chép đang tụ lại bên nhau, ngước mắt trông thấy một mạt thanh y, Thượng Quan Như An cùng thị tòng của y - Hưởng Nhi đang từ hành lang bên kia đi tới.
Đúng lúc Thượng Quan Như An cũng nhìn qua, tầm mắt hai người giao nhau, tuy không ai nói gì, lại mơ hồ bốc lên khói lửa.
"Haiz, chờ Thượng Quan công tử xuất giá, ngày tháng của chúng ta sợ là không được yên lành." A Gia than thở, mông bỗng tê rần, bị công tử nhà mình đạp rơi xuống hồ.
A Gia: ...Họa từ miệng mà ra. (ಥ﹏ಥ)
Lăng Thanh Huyền đi gặp Liễu Trình, còn không đợi Liễu Trình lên tiếng, nàng đã đọc được suy nghĩ trong đầu ông.
Liễu Trình kêu nàng tới, là muốn thương lượng thời gian rước Thượng Quan Như An vào cửa.
Xem ra ngủ vài giấc cũng rất hữu dụng, độ hảo cảm của tiểu gia hỏa với nàng tăng lên một chút. Còn không phải sao, Độc Tâm Thuật đã có tác dụng với Liễu Trình.
【 Hệ thống nhắc nhở: Nhân vật phản diện Giang Ly độ hảo cảm đạt 5. 】
Lăng Thanh Huyền đặt mạnh chén trà xuống.
Liễu Trình hoảng sợ: "Sao vậy? Trà không hợp khẩu vị? Đây là trà trong cung vừa đưa đến mà."
Mặc dù cùng nữ nhi ngồi gần như vậy, ông vẫn có chút sợ sệt.
Không hổ là nữ nhi của ông, thật giống như mẫu thân nàng năm đó. Nhớ lại chuyện cũ, Liễu Trình hốc mắt đỏ lên.
Ông rút khăn tay xoa xoa khóe mắt, thu lại cảm xúc: "Uyên nhi, về việc hôn nhân của con và Như An."
"Không cần gấp gáp." Lăng Thanh Huyền ngồi xuống. "Nữ nhi còn bận lòng quốc gia đại sự."
Ví dụ như đắp chiếu cho hôn quân.
Không rảnh đi thành thân.
Liễu Trình sửng sốt một chút, thở dài: "Con vẫn hệt như trước đây. Việc của con thì con làm chủ, chỉ là phải nhớ lấy, đừng làm trễ nãi người ta."
"Không đâu."
ZZ nói phải tìm cơ hội thích hợp, nàng vẫn đang chờ đây.
"Lại nói tiếp, đã mấy ngày rồi con không đến phòng Giang phu hầu. Phu hầu mới cưới này cũng không nên vắng vẻ."
"...Được." Đâu phải nàng muốn vắng vẻ, là tiểu gia hỏa ngày đêm suy tính biện pháp ám sát nàng kia kìa.
Cùng lão phụ thân tâm sự xong, Lăng Thanh Huyền còn chưa đi bao xa, một người liền như chú chim nhỏ nhào tới.
Lăng Thanh Huyền né sang một bên, Giang Ly đang nhào tới liền ngã xuống đất.
Hắn vuốt vuốt da thịt rướm máu, đôi mắt lấp lánh.
"Thê chủ ~~ Xem ra hầu thân không thể hầu hạ ngài rồi."
Lăng Thanh Huyền: "???"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.