Chương trước
Chương sau
Nhóm người nhân tạo đầu tiên được gửi ra ngoài vũ trụ làm thực nghiệm đã khởi hành hai tuần trước. Mặc dù Lâm Mặc có tham gia thi tuyển như Mục Thanh Hoài yêu cầu, và mặc cho lời hứa hẹn trước đó của hắn, thì cậu vẫn không được chọn.
Lâm Mặc sẽ không dĩ nhiên hoài nghi trình độ của Mục Thanh Hoài. Trong mắt cậu đối phương chẳng khác gì thần thánh không gì không làm được, tuy tính cách càng lớn càng... thối nát, nhưng chung quy cậu không cảm thấy khó chịu. Vì vậy nếu cậu không được chọn, có lẽ cũng nằm một phần trong kế hoạch của Mục Thanh Hoài.
Không muốn làm ảnh hưởng đến công tác của hắn cho nên Lâm Mặc lựa chọn im lặng không hỏi, dù sao cậu cũng chẳng thích thú gì với việc ra ngoài vũ trụ cho lắm. Thế nhưng cậu không hỏi, có người lại càng sốt ruột hơn.
Kể từ lúc có kết quả kiểm tra, Mục Thanh Hoài đã rung đùi ngồi chờ Lâm Mặc chạy đến chất vấn mình, sau đó hắn có thể cao giọng dạy dỗ cho cậu một phen về kế hoạch vĩ đại của bản thân. Nhưng hắn chờ một ngày rồi hai ngày, Lâm Mặc vẫn chẳng thèm hỏi, thậm chí thần sắc trên mặt không có chút khác thường nào so với mọi khi, dường như hoàn toàn quên béng kỳ kiểm tra trước đó.
Mục Thanh Hoài khó chịu, ăn không ngon ngủ không yên, lúc đi đường tiếng bước chân cũng to hơn mọi khi, quần áo ném tứ lung tung ngày càng nhiều, ngay cả Nhan Hạc Hiên cũng không nhịn được mắng một câu "Tên thần kinh!"
Rốt cuộc Mục Thanh Hoài vẫn là không nhịn được ngoắc tay gọi Lâm Mặc tới. Hắn mím mím môi, giống như đang suy nghĩ xem nên làm cách nào để vào đề câu chuyện: "Cậu không có chuyện gì cần hỏi tôi sao?"
"A? Không có đi." Lâm Mặc ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp. Gần đây cậu vẫn rất an phận thủ thường, mà Mục Thanh Hoài với Nhan Hạc Hiên cũng không cãi nhau nữa, cho nên cuộc sống tương đối hòa thuận êm ấm.
"Hừ!" Mục Thanh Hoài nghẹn đến phát bực, nhưng sĩ diện cao không muốn nói, liền chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt băng sơn vạn năm không đổi thế mà lại phủ lên được một tầng mây đen u ám.
Lâm Mặc coi như ngốc đến mấy cũng nhận ra Mục Thanh Hoài đây là đang bất mãn. Cậu cố nghĩ lại xem mình có làm gì sai hay không, thế nhưng thực sự nghĩ không ra.
Nhan Hạc Hiên đi ngang qua, không nhịn được nhắc khẽ một câu: "Kỳ kiểm tra."
Lâm Mặc như bừng tỉnh, ồ lên một tiếng: "Chẳng lẽ Hoài Hoài giận vì tớ không vượt qua?"
"Không phải!" Mục Thanh Hoài liếc xéo Nhan Hạc Hiên, nửa vẫn ghen ghét như cũ nửa vỗ tay trong lòng vì hành vi đưa than trong ngày tuyết rơi của y, tằng hắng giọng lại, "Câu dốt nát như vậy, không qua được là chuyện thường."
"Ừ." Lâm Mặc ngoan ngoãn gật đầu ủng hộ ý kiến này.
Mục Thanh Hoài chẳng dấy lên được chút cảm xúc vui vẻ nào, trái lại càng có loại cảm giác đấm vào bịch bông. Hắn hơi cao giọng một tí: "Nhưng mà nếu tôi muốn cậu đậu thì làm gì có chuyện cậu rớt được."
"Cho nên...?" Lâm Mặc vẫn chưa rõ Mục Thanh Hoài đang bán gì trong hồ lô.
"Cho nên vừa rồi cậu không thông qua, là do tôi cố tình, hiểu chưa?" Rốt cuộc cũng ném ra được câu này, Mục Thanh Hoài cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái hẳn đi. Hắn hả hê chờ Lâm Mặc tròn xoe mắt chất vấn lại mình.
Đáng tiếc thay, Lâm Mặc đã trải qua bao nhiêu lần hun đúc từ Mục Thanh Hoài, trái tim còn vững vàng hơn sắt thép, nghe vậy cũng chỉ gật gù: "Tớ cũng đoán được là cậu cố tình làm thế."
"... Cậu cũng không hỏi tôi tại sao?" Mục Thanh Hoài cạn ngôn.
"Tớ nghĩ qua rồi, nếu cậu muốn tớ được chọn thì tên tớ đã sớm có trong danh sách, còn nếu cậu không muốn, như vậy hẳn bản thân cậu đã có kế hoạch riêng của mình, tớ còn cần làm phiền hỏi cậu làm gì?" Lâm Mặc trả lời, ánh mắt lóe lên loại cảm xúc "Sao hả, thấy tớ tiến bộ thông minh hơn chưa."
Mặc dù lời này nói ra chứng tỏ Lâm Mặc thông minh hơn, cũng càng tin tưởng vào hắn hơn, Mục Thanh Hoài vẫn cảm thấy mất mát khó chịu. Sao đột nhiên suy nghĩ thông suốt ra làm cái gì không biết, cứ ngốc ngốc một chút vẫn hơn!
"E hèm!" Hắn ho khan một tiếng, "Thôi được rồi, nếu cậu muốn biết đến như vậy thì tôi nói cho cậu biết."
Lâm Mặc:.".." Cậu nói cậu muốn biết lúc nào cơ chứ?
"Nhóm nghiên cứu sinh được gửi đi thực nghiệm kỳ này chủ yếu ra trạm không gian đo lường và gửi mẫu số liệu về cho viện nghiên cứu, mà cậu cũng biết hoàn cảnh ở trạm không gian tương đối gian khổ, nghe bảo hôm qua mới có một người nhân tạo thể nhược chịu không nổi mà qua đời rồi." Mục Thanh Hoài lại dông dài. Hắn chẳng bao giờ có thể nói thẳng được vào trọng điểm nếu không quẹo trái quẹo phải bảy bảy bốn chín lần cả, "Nhưng quan trọng nhất chính là, hồ sơ của cậu vốn thuộc về ngành địa chất và môi trường, cho dù tôi có hack điểm cậu lên tối đa đi chăng nữa, nhìn thế nào cũng quá mức khả nghi."
Hơn nữa cũng chẳng có ích lợi gì khi đem Lâm Mặc ném ra ngoài vũ trụ như vậy, câu này Mục Thanh Hoài lại thầm nghĩ trong lòng.
Lâm Mặc gật đầu, lại có hơi ngờ vực: "Thế cậu còn bắt tớ rèn luyện cơ thể làm gì?"
Mục Thanh Hoài: "... Tôi cũng chỉ nói rằng đợt này không cho cậu đi, không có nghĩa sau này cậu không cần đi!"
Quả nhiên chẳng được bao lâu đã bộc lộ bản chất ngu ngốc của mình lại rồi, Mục Thanh Hoài cảm thấy an tâm vô cùng, tâm tình vui sướng lên hẳn.
"Nhưng cho dù là vậy thì chuyên ngành của tớ vẫn không phù hợp đâu." Lâm Mặc thật sự vô cùng bất đắc dĩ.
Thế nhưng cậu không ngờ rằng, người từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng tựa như không quan tâm cuộc trò chuyện của hai người họ lại đột nhiên lên tiếng: "Điều này thì chưa chắc."
"Ý Nhan ca là...?" Đầu Lâm Mặc toàn dấu chấm hỏi.
"Theo báo cáo mới nhất, trong vòng năm năm tới hố đen sẽ tiếp cận được thái dương hệ của chúng ta, mà không quá ba năm sau đó nó sẽ nuốt chửng toàn bộ. Lấy trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại, muốn nhân loại xóa sổ hố đen là việc hoàn toàn không khả thi." Nhan Hạc Hiên nhàn nhạt nói.
Người nhân tạo chẳng qua chỉ là nhân loại có trí tuệ siêu phàm hơn mà thôi, bọn họ cũng không phải có bảy mươi hai phép thần thông, quơ tay một cái liền đánh tan được thảm họa mức diệt thế như vậy.
"Vì vậy, biện pháp tốt nhất hiện tại mà những nghiên cứu sinh trong viện đưa ra, chính là cấp bách tìm một tinh cầu khác để nhân loại di cư." Mục Thanh Hoài tiếp lời, "Chính phủ thế giới đã bắt đầu cho xây dựng các siêu tàu vũ trụ phục vụ cho việc di dân."
Việc tìm một tinh cầu khác để di cư, thoạt nghe thì dễ hơn xóa sổ một cái hố đen đấy, nhưng cũng không phải thứ chớp mắt một cái liền phát hiện ra được.
Khoa học kỹ thuật hiện nay đã phát triển vô cùng, việc đi lại giữa các tinh cầu trong khoảng cách nhất định không còn là giấc mơ không tưởng nữa. Thậm chí các tour du lịch giữa các hành tinh không còn quá xa lạ với người dân. Đáng tiếc các tinh cầu thuộc thái dương hệ của bọn họ đều không phù hợp cho nhân loại sinh tồn thời gian dài, cho nên chính phủ đành phải buông bỏ ý định mở rộng diện tích, nhân loại vẫn chỉ sinh hoạt trên địa cầu.
Lâm Mặc coi như không học về chuyên ngành này, kiến thức cũng không phải bằng không, cậu lắc đầu phản bác: "Cho dù là vậy, chỉ trong vài năm ngắn ngủi tìm ra một tinh cầu có điều kiện thích hợp hoàn toàn quá hên xui may rủi, không có gì bảo đảm được."
Việc này không phải chỉ phụ thuộc vào người nhân tạo là đủ. Dù bọn họ tài giỏi đến cỡ nào, nhưng nếu như viên tinh cầu đó không tồn tại, như vậy làm sao bọn họ có thể tìm ra cơ chứ. Theo lý thuyết, Trái Đất không thể nào là tồn tại đặc thù duy nhất, đâu đó ngoài kia hẳn cũng sẽ có những hành tinh phù hợp cho nhân loại sinh sống, nhưng tất cả đều chỉ là giả thuyết, cho đến nay khám phá lớn nhất bọn họ từng tìm ra là một cái tinh cầu có độ phù hợp lên đến 63,45% mà thôi. Nếu độ phù hợp dưới 90%, chính phủ tuyệt đối không chấp nhận di dân được, vì điều đó chứng tỏ khả năng nhân loại thích nghi được với những tinh cầu đó khá thấp, cũng sẽ không có mấy ai cam nguyện bỏ gia đình, bạn bè sau lưng để đi làm chuột bạch khi đã sớm biết kết cục chỉ có đường chết.
Mục Thanh Hoài lại không cho rằng đó là việc đáng lo ngại: "Cái gì mà vài năm, chỉ tuần sau thôi chúng ta liền tìm ra được."
Lâm Mặc ngờ vực nhìn hắn, tự hỏi hắn đang đùa hay thật, dù rằng chính bản thân Mục Thanh Hoài từ trước đến nay chưa bao giờ nói điều gì mà lại không thành sự thật.
Mục Thanh Hoài chính là mong đợi loại phản ứng thế này, tâm trạng đã đủ hả hê liền thần vui vẻ quay về phòng nghiên cứu tiếp tục. Nhan Hạc Hiên cảm thấy Lâm Mặc vẫn còn mơ hồ như trên mây, liền tốt tính giải thích: "Mục Thanh Hoài cùng tôi đã sớm tìm ra một hành tinh như vậy rồi, chỉ đang chờ thời điểm thích hợp để lộ ra ngoài thôi."
Chỉ có điều bọn họ sau khi tìm ra cũng không trình báo lên, trái lại lẳng lặng làm giả số liệu che giấu đến bây giờ...
Thậm chí, ngay cả cái hố đen kia, mười năm trước Nhan Hạc Hiên đã lần đầu tiên phát hiện ra chút dấu tích, nhưng lần ấy vốn do y tự tiện đột nhập hệ thống vệ tinh thế giới nên không báo cáo với ai. Khi ấy hố đen chưa xuất hiện rõ ràng, chỉ là những số liệu mơ hồ, mà vũ trụ ngoài kia ngày nào chẳng có hàng tá dữ liệu biến đổi không ngừng, ai rảnh rỗi để kiểm tra hết một lượt mỗi ngày chứ. Cũng giống như bệnh nan y, thời kỳ đầu ủ bệnh rất mông lung không rõ triệu chứng, tuy nhiên chỉ cần đi xét nghiệm khẳng định sẽ tìm ra. Bất quá hầu hết bệnh nhân đều không nghĩ tới loại tình huống kia, dù sao tâm lý con người chính là vậy, ai ngờ được trong người cảm thấy đau nhức khó chịu hay mũi chảy máu cam lại liên tưởng ngay đến bệnh nan y chứ?
Sau khi y kể lại chuyện ấy cho Mục Thanh Hoài, hắn thậm chí còn táo tợn hơn, trực tiếp vào thẳng hệ thống vệ tinh người ta mà che chắn lại hết những thông tin liên quan đến hố đen, còn làm giả một phen dữ liệu. Nhan Hạc Hiên khi ấy không rõ rốt cuộc Mục Thanh Hoài muốn làm gì nữa, có lẽ hắn chỉ đơn giản chán đời muốn kéo cả thế giới chết chung thôi chăng?
Thế nhưng y đoán sai, vậy mà sau bao nhiêu năm che chắn, ngỡ đâu việc hố đen kia đã sắp rơi vào quên lãng thì Mục Thanh Hoài lại gỡ bỏ che chắn đi, lại còn bị động truyền tin này cho bên chính phủ, dẫn đến một trận bát nháo.
Rốt cuộc Mục Thanh Hoài muốn làm chúa cứu thế hay sát nhân báo thù? Nhan Hạc Hiên không hiểu, hai người tuy rằng làm cộng sự với nhau, nhưng hiểu biết của y về kế hoạch của bọn họ chỉ nằm trong cái dự án làm chung, còn việc Mục Thanh Hoài làm ra những mưu mô khác bên ngoài thì y hoàn toàn không rõ.
*****
Hệt như Mục Thanh Hoài đã nói, chỉ một tuần sau đó, đoàn đội nghiên cứu ngoài không gian đã truyền về Trái Đất một tin chấn động: phát hiện được hành tinh mới có điều kiện khá tương tự địa cầu!Hành tinh này nằm ở một thái dương hệ hoàn toàn khác, vị trí không tính xa cũng không tính gần, cũng không nằm trên quỹ đạo của hố đen, xét tuổi thọ thì trẻ hơn Trái Đất một chút, tồn tại thêm vài vạn năm nữa hoàn toàn không vấn đề, nhưng quan trọng nhất chính là, độ phù hợp đối với nhân loại rất cao! Tuy rằng chưa làm đo lường chính xác, nhưng bọn họ dự đoán tỉ lệ ít nhất cũng phải trên 80%!
Nếu thật sự đúng như mô tả như vậy, dù sau khi quá trình kiểm nghiệm hoàn tất, phát hiện ra tinh cầu kia không đạt đủ trên 90% đi chăng nữa, chính phủ có lẽ vẫn sẽ nhắm mở một con mắt để lựa chọn di dân lên đây. Dù sao đây cũng là tinh cầu có độ phù hợp cao nhất mà bọn họ tìm ra được từ trước đến nay, nhân loại đã không còn trong tình thế có thể kén cá chọn canh.
Việc tiếp tục tìm kiếm các tinh cầu khác đương nhiên không ngừng lại, nhưng viện nghiên cứu cũng đồng thời lập ra một nhóm nghiên cứu thứ hai chịu trách nhiệm kiểm định độ phù hợp tinh cầu.
Lúc này đây Lâm Mặc mới hiểu ra được, vì sao Mục Thanh Hoài với Nhan Hạc Hiên đều khăng khăng cho rằng chuyên ngành cậu sẽ không làm ảnh hưởng. Trên thực tế, giờ đây nó càng như một tấm vé ưu tiên, bởi vì trong khu nghiên cứu này không có nhiều người chọn học môi trường và địa chất cho lắm.
Có Mục Thanh Hoài bảo kê điểm số, lại có chuyên ngành chính liên quan đến công cuộc kiểm nghiệm lần này, sau khi thông qua bài kiểm tra thể lực thì Lâm Mặc coi như cầm chặt cơ hội đi lên đoàn tàu nghiên cứu thám hiểm lần này rồi.
Ngay cả sau khi biết tin mình được chọn, Lâm Mặc vẫn cảm thấy mọi thứ như là một giấc mơ.
Cậu không rõ rốt cuộc Mục Thanh Hoài bảo mình học cái ngành vẫn luôn bị xếp xó này là do biết trước được ngày hôm nay, hay chỉ hoàn toàn là tình cờ ngẫu nhiên.
Cậu cũng không hiểu chuyến đi thám hiểm này sẽ đem lại lợi ích gì đối với Mục Thanh Hoài. Lớn lên cùng hắn lâu như vậy, Lâm Mặc thừa biết hắn sẽ không làm chuyện dư thừa tiêu tốn thời gian và tinh lực nếu không để nhận được thứ gì.
Quả nhiên buổi tối trước hôm xuất phát, Mục Thanh Hoài đưa cho cậu một thiết bị truyền tín hiệu cùng một vật dụng dáng vẻ kỳ quái trông giống như hộp năng lượng.
"Đây là thiết bị truyền tin, theo tính toán của tôi thì với khoảng cách của hai tinh cầu nó vẫn hoạt động ổn. Gọi điện nói chuyện trực tiếp gì đó thì không có khả năng rồi, nhưng nhắn tin chắc tầm hai ba ngày sẽ nhận được thôi." Mục Thanh Hoài gắn nó lên quang não trên cổ tay Lâm Mặc. Cho dù bọn họ đi ra ngoài không gian, quang não không dùng để truy cập được thì vẫn phải đeo theo bên người, coi như một cách xác nhận thân phận.
Lâm Mặc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cậu lại hoài nghi liếc nhìn thứ bên cạnh: "Còn vật này...?"
"Tạm thời cậu cứ mang theo trong hành lý, yên tâm lúc qua cổng kiểm tra sẽ không bị phát hiện đâu. Còn về sau nó dùng để làm gì tôi sẽ thông báo sau." Mục Thanh Hoài kiểm tra tất cả lần cuối, "Ngoài những thứ này ra cậu cứ làm việc mình cần làm, không cần băn khoăn, cũng không cần hỏi ý kiến của tôi trừ việc khẩn cấp."
Mà nếu có khẩn cấp thật, chỉ tính thời gian truyền tin đi, sau đó lại truyền tin về, tổng cộng cũng mất bốn, năm ngày, có gấp đến cỡ nào thì nước sôi cũng thành nước nguội cả rồi.
Nhan Hạc Hiên hơi nhíu mày: "Lần này còn có quân đội đi cùng, cậu cẩn thận đừng để lộ chuyện."
Trước khi những người nhân tạo được chọn tham gia đoàn nghiên cứu sinh, bọn họ đều phải trải qua một khóa huấn luyện ngắn nhằm đảm bảo sinh hoạt và nói năng như người thường, không để lộ ra chút thông tin nào về người nhân tạo. Lâm Mặc đương nhiên cũng đã trải qua, vì vậy càng hiểu rõ cái gì nên làm cái gì không.
Cậu có chút tiếc nuối thở dài: "Thật ra tớ nghe bảo, quân đội thuộc phái nhân đạo, nếu như bọn họ biết được chuyện người nhân tạo khẳng định sẽ phản đối việc này. Cũng có lúc tớ nghĩ... nếu như chúng ta để bọn họ việc này sớm hơn, liệu rằng mọi người đã được cứu?"
Loại suy nghĩ này Lâm Mặc không phải ngày một ngày hai, mà đã có từ rất lâu. Ở bên cạnh Mục Thanh Hoài lâu như vậy, Lâm Mặc không thể nửa điểm thông tin đều không biết. Đáng tiếc thay cậu không có tài hoa về máy tính như Hoài Hoài hay Nhan ca, lại cũng cảm thấy bọn họ sẽ không ủng hộ ý kiến này, vì thế vẫn luôn giữ kín trong lòng.
"Được cứu?" Nhan Hạc Hiên hiếm thấy cười lạnh, "Trên đời này ngoài chính chúng ta ra, không ai cứu được chúng ta cả."
"Thực tế mà nói thì chúng ta hiện tại chính là người đi cứu bọn họ đấy." Mục Thanh Hoài ngược lại ý vị cao thâm nhắc nhở.
Lâm Mặc cũng chỉ nói thế thôi chứ cậu thừa biết suy nghĩ của mình nó viển vông thế nào. Quân đội dù sao cũng là cả một cộng đồng lớn, mà đã nhiều người ắt có dị tâm, coi như chủ trương của quân đội là nhân đạo, bác ái thì không có gì đảm bảo bọn họ đều đồng ý đem bọn họ giải thoát, lại đảm bảo bọn họ một đời vô ưu.
Nhan ca nói đúng, trên đời này chỉ nên dựa vào chính mình, không nên đặt hy vọng ở bất kỳ người nào khác. (Mục Thanh Hoài: Này?! Thế còn lời tôi nói thì sao!!)
"Nhớ cho kỹ, tuyệt đối không được tin tưởng bất kỳ ai, cũng đừng để lộ thiết bị truyền tin của chúng ta. Cho dù đối phương là người bên quân đôi hay thậm chí là người nhân tạo đi chăng nữa." Mục Thanh Hoài nghiêm túc căn dặn lần cuối, "Nếu có chuyện ảnh hưởng đến sinh mạng bản thân, lập tức cứu lấy chính mình đầu tiên, mặc kệ những thứ khác. Trời sập tôi cũng gánh được thay cậu, không cần cậu đi làm chuyện ngu ngốc, rõ chưa?"
Lâm Mặc vô cùng bất đắc dĩ: "Tớ hiểu mà, Hoài Hoài."
Hiếm khi Mục Thanh Hoài lải nhải như vậy, nhưng điều này lại đem đến chút ấm áp cho Lâm Mặc. Cậu không hiểu tại sao, nhưng cậu biết cậu thà bị Mục Thanh Hoài nói cho đến điếc tai còn hơn hắn không thèm quan tâm đến cậu nữa.
Còn chưa rời khỏi viện nghiên cứu, Lâm Mặc đã cảm thấy hoài niệm hai người bọn họ vô cùng. Cậu chợt nhận ra, không phải cậu không khát vọng rời đi khỏi nơi này nữa, mà vì nơi này có họ, cho nên cậu không tìm ra được lý do để rời đi. Mục Thanh Hoài và Nhan Hạc Hiên chẳng khác gì cả thế giới của cậu, nếu buộc phải dùng một từ nào đó mô tả loại quan hệ này thì chính là...
Gia đình.
*****
Từ sớm tinh mơ Lâm Mặc đã thu dọn xong hành lý, đi theo những người nhân tạo được chọn khác theo cổng truyền tống rời đi viện nghiên cứu.
Đối với những người nhân tạo đứng đây thì ngoài Lâm Mặc ra chưa từng có ai có cơ hội bước ra bên ngoài bao giờ. Cho nên vào thời khắc này, vô luận mang trong người tâm tình gì, bọn họ đều chia sẻ chung một loại cảm xúc không nói nên lời.
Ngay cả Lâm Mặc, dù cậu đã từng trốn ra được một lần cùng Mục Thanh Hoài, thì những ký ức đó đã sớm chìm trong lớp bụi thời gian. Mà khi ấy còn đang buổi tối, cảnh vật nhìn cũng không rõ như bây giờ, Lâm Mặc đương nhiên bị khơi dậy hứng thú không thôi.
Da dẻ người nhân tạo quanh năm suốt tháng không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời nên cực kỳ mẫn cảm, cho dù đoàn khởi hành từ lúc sớm tinh mơ khi bình minh còn đang lên, thì tất cả bọn họ đều được mặc sẵn một lớp quần áo che chắn để bảo vệ da của mình.
Chính phủ đương nhiên sẽ không để cho quân đội phát hiện ra viện nghiên cứu, cho nên tất cả bọn họ đều được đem lên một phi hành khí di chuyển đến nơi khác, là một viện nghiên cứu có tiếng trên thế giới, xong lại từ đó bay đến điểm tập trung phi thuyền.
Xuyên suốt chuyến đi, những người nhân tạo không thể ngừng ngắm nhìn cảnh vật hai bên cửa sổ. Bản chất của bọn họ vốn tò mò, đối với thứ bản thân không hiểu rõ tuyệt đối sẽ khơi gợi lên hứng thú tìm hiểu. Bất quá khóa huấn luyện trước đó hiển nhiên có tác dụng, bọn họ không dám làm ra bất kỳ hành động nào quá phận dẫn đến sự chú ý của người khác.
Đi cùng những người nhân tạo còn có nhóm nghiên cứu viên bình thường đến từ các viện nghiên cứu khác. Bọn họ cũng không biết thân phận thật của đám Lâm Mặc, chỉ cho rằng đối phương giống như mình đến từ một viện nghiên cứu nào đó thôi.
"Xin chào, tôi là Ian, đến từ Viện nghiên cứu Tổng hợp Hóa Sinh." Một thanh niên trẻ tuổi tóc vàng ngối đối diện ghế Lâm Mặc vui vẻ bắt chuyện, "Cậu tên gì? Đến từ đâu?"
"A... Chào cậu! Tôi... tôi tên Lâm Mặc!" Lâm Mặc vốn không chú ý liền giật bắn cả mình.
Trước khi bọn họ rời đi, viện nghiên cứu đều đã soạn sẵn một sơ yếu lý lịch giả cho mỗi người học thuộc, như vậy lỡ như đối phương có vô tình hỏi đến thì còn có cái mà trả lời. Lâm Mặc đã sớm học thuộc lòng mấy chục trang sơ yếu lý lịch ấy, từng đoạn hiện lên trong óc.
"... Năm nay tôi ba mươi hai tuổi, ba má nhà ở thành phố XX, là con một trong nhà, hiện tại làm việc tại Viện nghiên cứu Đào tạo và Phát triển nhân tài, lương một tháng..."
"Ngừng ngừng!" Thanh niên tên Ian kia vội chặn cậu lại, "Cậu không cần khai báo ra hết như vậy đâu!"
Lâm Mặc vội ngưng lại, trong lòng ảo não, chẳng lẽ mình vừa mới làm gì sai, lại lén lút đưa mắt liếc nhìn Ian, không biết đối phương có nhận ra điều gì không ổn không.
"Cậu đúng là kỳ quái." Ian buông một câu nhận xét.
"Vậy... vậy sao..." Lâm Mặc cúi đầu nhìn xuống hai chân của mình.
Những người nhân tạo khác đều được xếp ngồi theo cặp cho nên không ai khác gặp phải tình huống lúng túng như cậu, chỉ đáng tiếc cậu ngồi lẻ ra nên mới bị xếp ngồi chung cùng một nhân loại bình thường. Cho dù đã học thuộc sơ yếu lý lịch, Lâm Mặc nghĩ cậu không tài nào có thể giao tiếp một cách bình thường được.
Nhân loại... thật sự quá khác biệt so với người nhân tạo. Bọn họ hoạt bát hơn, tràn đầy sức sống hơn, có thể nói chuyện hàng giờ liền về một việc vớ va vớ vẩn nào đấy. Lâm Mặc không hiểu tại sao họ lại giao tiếp linh hoạt thế kia. Cho dù cậu sớm thân quen cùng Mục Thanh Hoài và Nhan Hạc Hiên, e rằng một ngày số từ cậu nói với bọn họ không vượt quá trăm, mà đối với những người nhân tạo khác Lâm Mặc lại càng là hũ kín.
Từ trước tới nay người nhân tạo không xem trọng việc giao tiếp cùng người khác, lại càng không có loại văn hóa tán gẫu, cho nên Lâm Mặc nhất thời không biết nên cư xử như thế nào cho giống một nhân loại thực thụ.
"Cậu là người châu Á thuần chủng sao?" Ian nhìn mái tóc cùng mắt đen của Lâm Mặc tò mò hỏi.Bởi vì viện nghiên cứu nằm trên một hòn đảo thuộc châu Á, hơn nữa người sáng lập cùng những nhóm gen chính năm đó đều thuộc châu Á, chỉ có số ít các chủng tộc từ các lục địa khác nên hầu hết người nhân tạo đều có vẻ ngoài tương tự châu Á. Có điều gen bọn họ bị trộn lẫn với nhiều loại gen khác, cho nên màu tóc với mắt thay đổi đa dạng, bề ngoài theo đó cũng bị nhầm lẫn thành con lai.
Bất quá sau khi thế giới hợp nhất thành một liên minh hoàn chỉnh, nhân loại đã sớm không còn rào cản, kết hôn khắp nơi, đa số nhân loại hiện tại đều mang trong mình hỗn huyết.
Vì vậy loại tóc đen mắt đen thuần châu Á như Lâm Mặc hoàn toàn thu hút khiến người khác lạ lẫm. Trước đây Ian cũng từng nghe qua có những nhóm người khá cổ hủ kiên quyết chỉ kết hôn cùng tộc để duy trì dòng máu thuần huyết, chẳng lẽ ba mẹ Lâm Mặc cũng thuộc nhóm bảo thủ đó sao?
Bản sơ yếu lý lịch giả mà viện nghiên cứu phát cho bọn họ dĩ nhiên đã được chỉnh sửa tùy theo hiện thực của mỗi người, nhân viên điều chỉnh theo tình hình cùng ngoại hình bọn họ mà viết ra lý lịch phù hợp nhất. Tuy rằng Lâm Mặc không thực sự thuần huyết châu Á, gen cậu trên thực tế cũng như những người nhân tạo khác đều có vài phần khác biệt so với nhân loại thực thụ. nhưng xét thấy bề ngoài cậu trông chẳng có chút tẹo nào giống hỗn huyết, họ quyết định để cậu đóng vai một người thuần huyết.
"Đúng vậy, ba mẹ tôi theo nhóm bảo thủ..."
Ian nghe thế không khỏi thở dài. Thật đáng tiếc, thoạt nhìn bề ngoài xinh xắn như vậy, nhưng nếu theo nhóm bảo thủ thì rất khó có khả năng bọn họ đồng ý cho con cái của mình phát triển quan hệ hôn nhân cùng một người khác chủng tộc. Tuy rằng hắn rất có thiện cảm với cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng tình cảm Ian dành cho Lâm Mặc cũng chỉ ở mức mới quen, không đáng để hắn cố chấp theo đuổi.
Thế nhưng Lâm Mặc kia cũng thật giỏi, mới ba mươi hai tuổi đã trở thành nghiên cứu viên, còn được chính phủ lựa chọn tham gia dự án này. Dĩ nhiên ra ngoài không gian rất có áp lực cho nên bọn họ sẽ không chọn mấy người quá già cả, nhưng hầu hết đều tầm năm mươi trở lên. Ngay cả hắn là người trẻ tuổi nhất ở viện của mình được cử đi thì cũng đã bốn mươi ba rồi.
Nếu Ian biết được sự thật Lâm Mặc mới có mười sáu tuổi, e rằng hắn sẽ còn phải há hốc hơn nữa. Nhân loại hiện tại sống rất lâu, cũng vì thế càng có nhiều thứ cần phải học, ba mươi tuổi mới xem như trưởng thành, mà ba mươi hai tuổi trở thành nghiên cứu viên đã xem như rất giỏi rồi.
Còn mười sáu tuổi ư? Trong mắt họ chẳng khác gì trẻ con, lại còn là trẻ vị thành niên.
Khi phi hành khí dừng chân, mọi người lục tục xuống tàu để di chuyển đến phi thuyền chính. Ian cần quay về hội họp cùng nhóm người của mình, chỉ vẫy tay chào sau đó rời đi, nói rằng hi vọng sẽ gặp lại cậu sau trên phi thuyền. Lâm Mặc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, phát hiện phía sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Nhân loại... thật sự khó để bắt chước mà. May là cậu không để lộ sơ hở gì hết.
Nghĩ tới bên trong phi thuyền kia sẽ càng nhiều nhân loại hơn, đồng nghĩa cậu càng phải cẩn thận đối phó nhiều người hơn, Lâm Mặc bất chợt cảm thấy nhân sinh thật u ám.
Hành trình lần náy có tổng cộng ba chiếc phi thuyền được cử đi, nhóm của Lâm Mặc không rõ cố ý hay vô tình đều bị người bên quân đội tách đều ra cho cả ba, thành thử chiếc phi thuyền cậu lên ngoài cậu ra chỉ có một tên người nhân tạo khác trước nay cậu chưa từng nói chuyện qua.
Người bên viện nghiên cứu đối với việc chia năm xẻ bảy này đương nhiên bất mãn, nhưng phi thuyền thuộc về quân đội, người lái phi thuyền cũng của quân đội, không có quân đội bảo trợ thì bọn họ không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ lần này, đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Huống hồ quân đội đã sớm năm lần bảy lượt nghi ngờ hành vi của bọn họ, họ đương nhiên càng không dám vọng động gây sự chú ý.
Sau khi qua cổng kiểm tra hành lý cùng xử khuẩn, Lâm Mặc rốt cuộc êm đẹp tiến được vào bên trong phi thuyền. Quang não đã bị cắt kết nối lên mạng, nhưng vẫn còn chức năng ghi chép thông thường, theo số liệu khi nãy vị quân nhân kia truyền qua thì phòng cậu thuộc khu C. Đã sớm quen thuộc với đường lối bên trong viện nghiên cứu đến mức nhắm mắt cũng đi được, nay lần đầu tiên phải tự mình tìm đường bên trong một không gian hoàn toàn xa lạ, Lâm Mặc lại bắt đầu luống cuống.
Cậu chậm rãi mất bao nhiêu công sức đi quanh co lòng vòng, rốt cuộc cũng tìm đến được khu C. Đãi ngộ nơi này gồm hai người một phòng, khả năng cậu được phân chung với người nhân tạo kia không cao, cho nên thời gian tới cậu cần phải ở chung êm đẹp cùng người bạn chung phòng này, lại khiến đối phương không phát hiện ra gì hết.
Không ngờ rằng khi cậu tới nơi, dự định quẹt vân tay mở cửa phòng, lại phát hiện phòng thế nhưng... chết máy.
Có lẽ cửa hư, hoặc hệ thống an ninh có vấn đề. Lúc này đây nếu có công cụ trong tay, Lâm Mặc hẳn sẽ tự mình mổ xẻ cái hệ thống này ra sửa chữa. Cậu không tài giỏi như Mục Thanh Hoài hay Nhan Hạc Hiên, nhưng chút bản lĩnh nho nhỏ ấy vẫn phải có. Có điều người của viện nghiên cứu đã dặn, nếu gặp phải bất cứ việc gì nằm ngoài nhiệm vụ, thì gọi người quân đội tới hỗ trợ, tuyệt đối không cậy mạnh để lại sơ hở.
Cho nên... cậu đây cần phải tìm ai đó nhờ mở cửa giúp sao? Lâm Mặc mơ hồ nghĩ, cảm thấy nhân loại thật phiền toái.
Vừa lúc có người đi ngang qua, Lâm Mặc liền tri hô: "Anh... anh gì đó ơi, có thể giúp tôi cái... cái này được không?"
Vị quân nhân kia vốn cũng không phải đi vào đây, chỉ là vô tình ngang qua hành lang đối diện, nghe thấy thanh âm của cậu mới quay lại.
Đối phương thân mình to cao, đường nét rắn rỏi, khí chất lại lạnh lùng, mới tiến lại gần đã đem Lâm Mặc hù dọa đến lo lắng. Cậu thầm nghĩ chẳng lẽ mình gọi nhầm người rồi, nhưng người này rõ ràng mặc quân phục mà.
"... Cửa phòng tôi không vào được." Lâm Mặc hơi lùi về sau để tránh bị áp bức, nhỏ giọng nói.
Nam nhân hơi nhíu mày, dùng quang não cá nhân quét số phòng, sau đó kiểm tra một hồi mới chậm rãi nói: "Hệ thống dưỡng khí trong phòng cậu có vấn đề, bên quân đội đã sắp xếp bạn cùng phòng cậu sang nơi khác, có lẽ bọn họ quên chưa thông báo cho cậu."
Nói rồi, hắn gọi điện cho quản lý để sắp xếp. Thế nhưng quản lý đau khổ thông báo với hắn rằng phi thuyền của họ vì là phi thuyền chính nên phòng ngủ còn trống hiện tại đã hết, vốn dĩ số người xếp bị lẻ, cho nên có một nghiên cứu viên vốn một mình một phòng, nào ngờ phòng Lâm Mặc bị hỏng hệ thống dưỡng khí, họ đã đưa bạn cùng phòng cậu qua xếp chung cùng nghiên cứu viên kia, bây giờ chỉ dư ra mỗi mình cậu.
Chân mày nam nhân chau vào càng chặt. Xảy ra trường hợp như thế này đương nhiên do quản lý không tốt, hiện tại phi thuyền cũng sắp cất cánh, không thể nào vì chuyện này mà gọi sang hai chiếc kia để hỏi xem có còn dư phòng trống nào không.
"Thôi được rồi, để cậu ấy ở tạm phòng tôi đi." Dù sao hắn cũng chỉ ở có một mình.
"Thiếu tướng? Này sao có thể! Để tôi kiểm tra lại danh sách phòng của mấy sĩ quan, có lẽ bọn họ có người dư chỗ..."
"Phi thuyền sắp cất cánh, những việc ấy tạm thời gác lại. Đợi đến khi khởi hành xong lại đổi phòng cũng không muộn." Nam nhân hiển nhiên không có kiên nhẫn dông dài thêm, nói xong lập tức cúp máy.
Lâm Mặc đứng bên cạnh, tuy không nghe được những gì người kia nói với đối phương, thế nhưng lời hắn nói cậu lại nghe rất rõ ràng, hai tay không khỏi bất giác siết chặt túi đồ của mình hơn. Như... như vậy cậu phải ở chung phòng với nam nhân thoạt trông rất đáng sợ này??
"Cậu kia, cậu tên gì?"
Bị người khác hỏi tên, lần này Lâm Mặc không đến nỗi lúng túng như lần đầu tiên, cũng học khôn không kê khai cả sơ yếu lý lịch ra, ngắn gọn đáp: "Lâm Mặc."
"Lâm Mặc, tạm thời cậu đến ở tạm phòng tôi, về sau sẽ có người sắp xếp chỗ khác cho cậu."
"... Cảm ơn anh."
Kỳ thực cậu rất muốn nói có thể để cậu ngủ ba người một phòng được không, cậu thật sự không ngại, dù sao nam nhân này thoạt nhìn không phải nhân loại bình thường như Ian và những người khác cậu đã gặp qua. Thế nhưng cậu ngẫm lại, thà đối phó một người còn hơn đối phó hai người. Nếu như có thể cho cậu phòng riêng là tốt nhất, nhưng cậu thừa biết bản thân khó lòng có được cái may mắn đó, cho nên như hiện tại cũng không tồi.
Nam nhân cao hơn hẳn cậu, chân cũng dài hơn, mỗi bước đi đều rất có quy luật như những quân nhân khác, khiến cho Lâm Mặc phải cố hết sức để bắt kịp tốc độ của hắn. Nếu không phải cậu đã trải qua rèn luyện sức khỏe trước đó, e rằng lấy thân thể người nhân tạo rách nát này chỉ cần chưa đến ba bước đã ngất.
Lúc đến nơi, nhận thấy sắc mặt Lâm Mặc hơi tái đi, nam nhân kia hiếm hoi buông ra được một câu quan tâm: "Cậu vẫn ổn chứ?"
"Ổn... Vẫn ổn..." Lâm Mặc hơi thở hổn hển, nhưng nhìn chung không sao.
"Đám nghiên cứu viên các cậu bình thường quá khuyết thiếu rèn luyện." Đối phương phê bình một phen. Kỳ thực cái mức độ sức khỏe này nào chỉ ở mức kém, là cực kỳ kém luôn ấy chứ. Coi như tốc độ di chuyển bình thường của hắn có chút nhanh thì quãng đường này cũng chỉ mới vài trăm mét, không đến mức thở hổn hển thế kia.
"Xin lỗi, tôi sẽ cố gắng... không kéo chân sau mọi người." Lâm Mặc đương nhiên thừa biết thể chất người nhân tạo không thể so với người nhân loại, theo thói quen liền nhận lỗi.
Có lẽ người kia thấy cậu mở miệng nghiêm túc như vậy nên hơi ngạc nhiên. Chân mày hắn giãn ra đôi chút, thanh âm bớt đi vài phần cứng nhắc: "Cũng không nghiêm trọng đến như thế. Thôi cậu vào phòng nghỉ đi."
Lâm Mặc gật đầu, sau đó nhớ ra đối phương chưa cho mình biết tên, cũng không thể cứ kêu ê anh gì đó ơi được, hỏi: "Đúng rồi, tôi chưa biết tên anh. Anh tên gì?"
"Hạ Duệ, chức vụ thiếu tướng, đồng thời cũng là người chịu trách nhiệm dẫn dắt đoàn nghiên cứu lần này." Hạ Duệ thật bất đắc dĩ nhìn đối phương, hắn cứ tưởng cậu ta sớm biết mình rồi, dù sao hắn cũng người đứng đầu nhiệm vụ này, có xem qua hồ sơ của hắn trước cũng không lạ. Thế nhưng hóa ra đối phương căn bản quên hỏi!
"Thiếu... thiếu tướng?" Lâm Mặc há hốc mồm. Cho dù cậu không biết mấy gì về xã hội ngoài kia, thì chỉ dựa trên sách vở thôi cậu cũng biết thiếu tướng là một chức vụ rất ghê gớm! Hơn nữa đối phương còn bảo hắn chính là người chịu trách nhiệm đứng đầu nhiệm vụ này, cho nên... cậu đây chính là đánh bậy đánh bạ liền lọt vào hang ổ boss cuối rồi sao?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.