Nhìn thấy Lâm Mặc bộ dạng chẳng khác gì gặp đại địch, hệt như con thỏ nhỏ run rẩy chỉ muốn bỏ trốn vào hang ngay lập tức, Hạ Duệ không khỏi bất đắc dĩ: "Tôi cũng không ăn cậu, sợ cái gì?" 
"Không có, tôi chỉ hơi bất ngờ thôi." Miệng thì nói thế chứ trong lòng Lâm Mặc đã hoảng sợ mà gào thét rồi! 
Bởi vì trước khi khởi hành Lâm Mặc vô tình nhắc đến chuyện cầu viện quân đội, khiến cho Mục Thanh Hoài không khỏi quan ngại cậu làm ra hành động ngu ngốc gì đấy, lập tức giáo huấn mấy tiếng đồng hồ liền. Ngay cả Nhan Hạc Hiên bình thường vẫn luôn trái ý Mục Thanh Hoài vậy mà cũng gật đầu tán thành, mặc cho cậu dùng ánh mắt cầu xin thế nào cũng không buồn cứu cậu khỏi bài giảng dài dòng lê thê đó. 
Theo như Mục Thanh Hoài nói, quân đội tuy theo chủ nghĩa bác ái hòa bình đề cao nhân quyền, nhưng những thứ quyền lợi kia cũng chỉ dành cho nhân loại chân chính! Còn loại người nhân tạo như bọn họ từ khi sinh ra ngay cả một tờ giấy khai sinh cũng không có, nói thẳng ra chẳng khác gì nhập cư bất hợp pháp, quân đội không có nghĩa vụ phải bảo vệ họ! Nếu phải đưa ra lựa chọn giữa nhân loại cùng người nhân tạo, đảm bảo phía quân đội sẽ ưu tiên nhân loại hơn, bọn họ đừng có mơ mà chiếm được cảm thông nào! 
Đã vậy, Mục Thanh Hoài còn lôi ra một mớ tư liệu đào được trên quang não, thông báo cho cậu biết vị chỉ huy kỳ này của chiến dịch bọn họ là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-theo-yeu-cau/762709/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.