"Nhẹ nhàng một chút!" Mục Thanh Hoài gào lên như bị thọc tiết, vẻ mặt lại vẫn cứ đơ ra như mọi khi.
"Xin lỗi, tại tớ không có kinh nghiệm..." Lâm Mặc mặt đỏ au, môi mím lại khẽ lắp bắp nói.
"Tôi đương nhiên biết cậu không có kinh nghiệm, nhưng cũng không cần đau đến như vậy đi! A~" Nơi được chạm vào thoải mái vô cùng, Mục Thanh Hoài không khỏi bất giác rên nhẹ một tiếng.
Hắn úp mặt xuống gối, hai tay siết chặt drap giường, lưng trần phơi ra phô bày đường cong hoàn mỹ, trên da thịt ửng lên vài vết đỏ hồng. Ánh mắt Mục Thanh Hoài tà tà nhìn sang bên trái, trông thấy Nhan Hạc Hiên mặt vô biểu tình ngồi nhìn mình, không hiểu sao lại nhìn ra chút khinh bỉ trong đó, hắn tức giận đến ném gối đầu qua: "Nhìn cái gì mà nhìn!"
Nhan Hạc Hiên hơi nghiêng người né sang một bên, gối đầu đâm thẳng vào vách tường rơi thẳng xuống đất. Những lời Mục Thanh Hoài nói hoàn toàn chẳng có tí đả kích nào đối với y: "Lên cơn cái gì? Rõ ràng là cậu yêu cầu trước."
"Ban đầu tôi nghĩ nó sướng lắm cơ, đâu có ngờ lại đau đến như vậy... Ui ui ui! Buông ra!" Mục Thanh Hoài chịu không nổi lại tiếp tục gào, "Cậu leo xuống đi, không làm, không làm nữa!"
Lâm Mặc bé ngoan leo xuống, lại còn tri kỷ thu dọn lại gối mền bị Mục Thanh Hoài làm cho nhàu nhĩ. Mục Thanh Hoài hơi nghiêng người, mồ hôi vẫn còn sót lại lăn dần xuống theo gò má, lại rơi xuống hõm xương quai xanh, cả người chỗ trắng chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-theo-yeu-cau/762707/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.