Úc Vi Nhi đau đến toát mồ hôi hột, hét to: "Chung Vãn Vãn, con tiện nhân này! Mau buông tao ra!"
Ngô Bình Bình cùng Cao Lôi tay xách chổi chà, móc treo quần áo cũng đồng loạt lao tới.
"Mày buông Vi Nhi ra mau!"
Vãn Vãn thả tay, thuận thế đẩy Úc Vi Nhi trả ngược về phía bọn họ. Đoạn nàng từ tốn xoay xoay khớp cổ, cởi chiếc áo khoác đồng phục cũ rích xuống. Cũng vừa hay lâu ngày chưa khởi động chân tay, xem ra mấy em gái này không dạy thì không nên người mà!
Ba người kia chẳng hiểu mô tê gì, đứng đực ra nhìn dáng vẻ bình thản của nàng.
"Chung Vãn Vãn, mày định làm gì?"
"Ha ha, mày phát điên rồi à? Chẳng lẽ hôm qua trong phòng bệnh có thằng cha nào dạy mày công phu tuyệt học gì nên bây giờ muốn vận dụng báo thù tụi tao?" Úc Vi Nhi trào phúng nói.
Mấy năm nay bọn họ luôn xem việc đánh đập hành hạ Vãn Vãn là thú vui. Trong mắt các nàng Chung Vãn Vãn là một con bé nhu nhược vô dụng, nói gì làm nấy, không bao giờ dám cãi lời.
Nhưng nàng phản kháng cũng có ích gì, cái duy nhất nó mang lại chính những vết bầm tím dày đặc trên thân thể mà thôi. Ngày hôm qua cũng bởi bọn họ hội đồng đánh đập Vãn Vãn, còn muốn quay video xé áo lột đồ nàng đăng lên mạng cho nên nàng mới buộc phải trốn học chạy ra ngoài.
"Cả ba cùng xông lên đi!" Vãn Vãn nhàn nhạt nói.
Ngô Bình Bình và Cao Lôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-so-tay-cong-luoc-nam-than/4042506/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.