Vãn Vãn cũng mặc xác bọn họ có nghe lọt tai hay không, lần nữa đập cạch móc áo lên bàn. "Thu dọn gọn gàng hết đống này đi, sau này đừng quấy rầy tôi học tập, nếu không, đừng trách tôi động thủ!"
Mấy nữ sinh này đều là trẻ vị thành niên bước vào thời kỳ phản nghịch, bố mẹ nói còn chẳng thèm nghe, huống chi là cái con bé nhu nhược từng bị bắt nạt như nàng. Chắc hiện tại trong lòng bọn họ đều tức đến mức muốn băm nàng ra thành thịt bằm rồi. Cơ mà Vãn Vãn cũng không ngại. Học làm người mà! Phải học dài, học dai, học từ từ mới thấm được!
Sáng sớm hôm sau, lúc Vãn Vãn tỉnh lại đã phát hiện trong ký túc xá vắng tanh không một bóng người. Lạ thật! Ngày thường Úc Vi Nhi phải ưỡn ẹo trang điểm chải đầu cả tiếng đồng hồ cơ mà. Tuy rằng có chút ngờ ngợ nhưng nàng vẫn nhanh chóng rửa mặt chuẩn bị lên lớp. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Vãn Vãn phát hiện điện thoại di động của mình đã mất tăm. Sắc mặt nàng trầm xuống, khí chất u uất quanh thân phút chốc trở nên lạnh lẽo tựa xác chết.
Khẳng định lại là ba em gái ngứa đòn kia giở trò rồi!
Vãn Vãn đi đến cửa phòng kiểm tra mới biết cửa đã bị ai đó khóa ngoài.
Quả nhiên là vậy, trách gì mới sáng sớm bọn họ đã ra khỏi ký túc xá!
Nàng gõ cộc cộc vào cửa, hô to: "Có ai không?"
Bên ngoài lặng im như tờ.
Lúc này đã sắp đến giờ vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-so-tay-cong-luoc-nam-than/4042507/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.