Vãn Vãn trầm mặc, vẫn là bộ dạng câm như hến trước kia.
Úc Vi Nhi thấy nàng không nói lời nào, dùng chân đá mạnh vào bàn học trước mặt, "Chung Vãn Vãn, mày bị câm à? Mau mở mồm cho tao!"
Nàng lạnh lùng ngước mắt, con ngươi băng lãnh không chút cảm xúc nhìn chằm chằm cô ta. Trong lòng Úc Vi Nhi bất chợt hoảng hốt. Ánh mắt vừa nãy của Chung Vãn Vãn tựa như hầm băng vậy, lạnh lẽo khiến người ta nổi da gà. Đoạn cô ta cẩn thận quan sát lại, trông Chung Vãn Vãn vẫn thế, vẫn là bộ đồng phục cũ nát quen thuộc, mái tóc đen nhánh suôn mượt cùng hàng mi thật dài rũ xuống, cả người toát ra khí tức u uất.
"Chung.. Chung Vãn Vãn, mày dám trừng mắt nhìn tao!"
Đám học sinh xung quanh đều đang hóng hớt kịch vui. Vì để che giấu sự sợ hãi sâu thẳm trong nội tâm, Úc Vi Nhi vung tay toan đánh nàng.
"Reng reng reng!" Cùng lúc tiếng chuông vào lớp vang lên, lão sư cũng tiến vào phòng học.
"Úc Vi Nhi, trò đứng đó làm gì? Mau trở về chỗ ngồi!"
Úc Vi Nhi hậm hực thu tay lại, hung hăng trừng mắt liếc Vãn Vãn, mấy tỉ muội của cô ta cũng sôi nổi đá ghế đạp bàn vài cái thị uy, sau đó mới chịu trở về chỗ ngồi.
Vãn Vãn vẫn đứng yên không nhúc nhích, nhìn chằm chằm lão sư: "Lão sư, bàn học của em bị phá hỏng rồi."
Trong mắt lão sư có chút mất kiên nhẫn, đặt phịch sách giáo khoa lên bục giảng, "Trò đem đi rửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-so-tay-cong-luoc-nam-than/4042505/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.