Chương trước
Chương sau
Ngày thứ hai Minh Thù tỉnh lại, Độ Khâm vẫn còn đứng tại chỗ, Minh Thù nhìn khoảng cách một chút, dường như hắn một bước cũng không có xê dịch qua.
Làm yêu xong, còn biết nghe lời?
Minh Thù xoay người xuống giường, Độ Khâm đang cúi thấp đầu đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo quét về phía cô.
"Sữa cửa sổ cho ta." Minh Thù một bên mặc quần áo một bên nói.
Độ Khâm nhìn về phía cửa sổ.
"Không biết."
"Học." Minh Thù dứt khoát.
Độ Khâm: "..."
Thế là thời điểm công nhân đi ngang qua liền nhìn thấy một người mặc quần áo đen, khuôn mặt tuấn mỹ giống minh tinh trên TV đứng trước cửa sổ bị vỡ trầm tư.
Ừm... Hắn mặt không đổi sắc nhìn cửa sổ, hẳn là đang trầm tư đi.
Không đúng!
Nam nhân này là ai?
Từ đâu tới?
Đêm qua bọn hắn cũng không nhìn thấy.
"Người này là Tầm Y tiểu thư mang về sao?"
"Không có, hôm qua Tầm Y tiểu thư không có xuống núi".
"Đúng vậy, vậy người này lên núi lúc nào?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, cũng không biết một nam nhân soái khí như thế lên núi khi nào.
Minh Thù ăn xong điểm tâm trở về, Độ Khâm vẫn còn đứng trước cửa sổ "Trầm tư".
Minh Thù ngồi bên cạnh nhìn hắn, hắn vẫn có thể trấn định "Trầm tư", rất có tư thế đại lão đang thẩm định cái gì.
"Ngươi xem một chút là có thể sữa xong cửa sổ sao?" Cũng như đạo lí nhìn người một cái liền mang thai.
Độ Khâm mặt không đổi sắc phun ra hai chữ:"Không biết." Hắn đã nói qua.
"Không phải ta nói ngươi học sao?"
Độ Khâm quay đầu, con ngươi đen như mực một mảnh lạnh lẽo, nhưng sát khí cũng không hiện ra bên ngoài.
Minh Thù có chút không rõ lắm hắn là tức giận hay là thế nào.
Tiểu yêu tinh này...
Minh Thù cảm thấy nếu lại trêu chọc một chút, con hàng này có khả năng liền sẽ nổ tung.
Minh Thù suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là tự mình động thủ sữa xong cửa sổ.
Thật không biết hắn tới làm gì.
Ngu ngốc!
"Răng rắc..."
Minh Thù nhìn qua cái bàn vỡ vụn.
Nụ cười của cô đã sắp giữ không được!
Muốn đánh chết hắn!
Trẫm đã rất nghèo!
Đồ ăn vặt cũng đều sắp không mua nổi!
Hắn còn đến phá hỏng!
Trẫm thiếu nợ ngươi sao?!
Tiểu yêu tinh thích ăn đòn!
Có lẽ là phát giác được ánh mắt không quá hữu hảo của Minh Thù, Độ Khâm thu tay ôm con rối lui lại... Lui về sau một bước... Đằng sau là mép giường.
"Ngươi đứng lại!" Minh Thù giọng la một tiếng: "Không cho ngươi chạm vào đồ vật trong phòng ta!"
Độ Khâm đứng bất động ở đó, hắn có chút mờ mịt nhìn cái bàn, cái này cũng quá yếu đuối, giống như cô...
-
Mấy ngày kế tiếp Độ Khâm vẫn luôn ở trong đạo quán.
Các công nhân đối với nam nhân đột nhiên xuất hiện này rất hiếu kì, bất quá hắn chưa hề mở miệng nói chuyện qua, trong tay còn ôm một con rối, nhìn qua có chút kỳ quái.
Cộng thêm khí lạnh đứng thật xa cũng có thể cảm nhận được trên người hắn, mọi người cũng không dám cùng hắn bắt chuyện.
Chuyện của cố chủ, bọn hắn không có quyền hỏi đến.
Để các công nhân tương đối hiếu kỳ còn có một chuyện khác, gần đây hình như không có ai đến tìm phiền phức.
Những người trước đó mỗi ngày đều tới đã liên tiếp vài ngày không tới.
Công việc sữa chửa đã dần dần hoàn thiện.
Minh Thù phát tiền xong việc cho các công nhân, đạo quán náo nhiệt một hồi lại quạnh quẽ xuống.
Độ Khâm ở lại chính là muốn lấy lại kiếm của hắn.
Chỉ vì một thanh kiếm!
Minh Thù không hoài nghi chút nào là hắn lấy được kiếm liền sẽ đi, cho nên loại tình huống này, sao cô có thể trả kiếm cho hắn?
Sẽ không trả lại cho hắn.
Tức chết hắn!
Để hắn phá hư đồ dùng trong nhà trẫm.
Độ Khâm ra tay không nặng không nhẹ, hiện tại trong phòng cô chỉ còn lại một cái giường có thể kiên trì.
Hai con tiểu quỷ cũng không biết đã tránh đi chỗ nào.
Có Độ Khâm ở đây, bọn hắn cũng không dám mạo hiểm ra ngoài, mỗi ngày cùng cô gặp mặt giống như băng đản hẹn nhau xuống lòng đất đánh bạc.
Minh Thù cắn màn thầu, ngồi dưới mái hiên kiểm tra tiền tiết kiệm của mình...
Ai.
Bắt quỷ kiếm tiền đi.
Minh Thù leo lên diễn đàn, xem có nhiệm vụ nào có thể kiếm tiền nhiều hay không.
Kết quả phát hiện đều là một chút việc vặt, không có tính khiêu chiến.
Không có tính khiêu chiến đại biểu cho việc không có tiền.
Không có tiền còn mệt hơn sống... Minh Thù biểu thị không nhận, cô muốn nhận chuyện lớn a!
Trong diễn đàn vô cùng yên tĩnh, tin tức mới nhất là của một ngày trước.
"Tiểu cương thi."
Minh Thù kêu nam nhân ôm con rối đứng dưới mái hiên một tiếng.
"Độ Khâm." Bình thường hỏi mười câu nhảy một chữ Độ Khâm, uốn nắn cách gọi của Minh Thù.
"Được rồi tiểu cương thi, tới đây."
Độ Khâm nắm lấy con rối nhéo nhéo mấy lần, chuyển động đôi chân dài đi đến bên cạnh Minh Thù, cúi đầu nhìn cô, im ắng hỏi: Làm gì?
"Đám đạo sĩ kia có phải là đang tìm ngươi?" Minh Thù hỏi hắn.
Độ Khâm gật đầu.
"Nếu ta báo lên là ngươi đang ở chỗ này, hẳn là bọn hắn có thể cho ta một số tiền lớn?"
"..."
"Chúng ta lên kế hoạch một chút, bọn hắn đưa tiền cho ta rồi ngươi liền chạy, thế nào?"
"..."
Rõ ràng là mặt trời chói chang nhưng Minh Thù lại cảm thấy còn lạnh lẽo hơn so với mùa đông giá rét.
Phương pháp kiếm tiền này không tốt sao?
Ngươi ở không tại nơi này của trẫm, không giao tiền sao?
Đồ ăn vặt của trẫm không đáp ứng có được không!?
"Được rồi." Minh Thù tiếp tục xoát điện thoại: "Bán ngươi cũng không được bao nhiêu tiền."
Con ngươi Độ Khâm trầm lãnh như hàn băng ngàn năm lẳng lặng nhìn chằm chằm Minh Thù, phảng phất đang nghĩ nên ra tay làm sao thì tương đối tốt.
Buổi tối Minh Thù nhìn thấy Độ Khâm khiêng một cổ quan tài đến, biểu thị cô nhận lấy.
Coi như ban ngày ta nói chuyện kia, ngươi cũng không cần ngay cả quan tài đều chuẩn bị xong cho trẫm chứ?
Minh Thù co lại trên giường: "Ngươi làm gì?"
Độ Khâm buông quan tài xuống, lúc này Minh Thù mới nhìn rõ, quan tài này tựa như là chiếc quan tài trước đó đã nhìn thấy trong cổ mộ kia.
Còn cho trẫm dùng hàng xài rồi?
Độ Khâm không nói một lời xốc nắp quan tài lên, sau đó... Nằm vào trong.
Minh Thù: "??"
Minh Thù chờ trong chốc lát, hấp tấp đi qua.
Nắp quan tài chỉ đóng một nửa, lộ ra khuôn mặt dễ nhìn cùng lồng ngực rắn chắc của nam nhân.
Độ Khâm còn chưa có nhắm mắt, ánh mắt vừa vặn đối đầu cùng ánh mắt của Minh Thù.
Hai người im ắng đối mặt vài giây.
Bầu không khí có chút vi diệu.
Độ Khâm đột nhiên cảm thấy có chút không thích ứng, cũng may nắp quan tài ngăn trở một chút, không thì có thể sẽ làm cô phát hiện mình không thích hợp.
Minh Thù hơi xoay người.
Con người Độ Khâm ngưng lại, nhìn Minh Thù ghé vào mép quan tài nhìn vào bên trong.
"Ngươi đi ngủ không cởi quần áo sao?"
Độ Khâm mặt không biểu tình, bá một cái kéo nắp quan tài lên.
Minh Thù: "..."
Lợi hại a tiểu cương thi.
Có cái nắp quan tài trượt được liền ghê gớm a!
"Này." Minh Thù gõ vách quan tài: "Ngươi ngủ bên trong không thất buồn bực sao?"
Trong quan tài một vùng tăm tối, Độ Khâm nhắm mắt lại, lắng nghe thanh âm bên ngoài.
Thời điểm hắn ở cổ mộ, toàn bộ thế giới đều là an tĩnh.
Nhưng lúc này bên ngoài có âm thanh, hắn cũng không thấy chán ghét.
"Tiểu cương thi cũng không cần cân nhắc vấn đề hô hấp..."
Độ Khâm: "..."
Minh Thù ở bên ngoài đi một vòng, Độ Khâm nghe thấy bên ngoài quan tài thỉnh thoảng có thanh âm truyền đến, cắn răng chịu đựng mới không có tung ra ngoài đánh cô.
Độ Khâm chỉ mang quan tài về, phía trên có điêu khắc giống một loại đồ thị cổ xưa nào đó.
Cho dù thời gian trôi qua lâu như vậy vẫn rõ ràng.
Cái đồ chơi này nhất định rất đáng tiền!
Trong phòng đột nhiên có thêm một cái quan tài, Minh Thù cảm thấy người bình thường nửa đêm nếu tỉnh lại nhất định sẽ bị hù dọa.
Cho nên cô quyết định khuyên Độ Khâm đem cái đồ chơi này bán đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.