Chương trước
Chương sau
Minh Thù muốn cắt đi mái tóc dài kia của Độ Khâm, nhưng chỉ cần cô sờ một chút Độ Khâm liền xem cô như đụng phải mộ phần tổ tiên nhà hắn, dữ dằn trừng mắt nhìn cô.
"Ngươi như vậy rất quái lạ." Minh Thù lời nói thấm thía, còn mở hình ảnh ra cho hắn xem: "Ngươi xem một chút, hiện tại người ta đều không để tóc dài như thế này."
Ánh mắt Độ Khâm lạnh như băng đảo qua màn hình điện thoại.
Sau đó dời mắt, không thèm để ý tới Minh Thù.
Minh Thù đưa tay sờ tóc hắn, Độ Khâm liếc cô một cái nhưng cũng không phản ứng lớn như trước đó.
"Ta cắt cho ngươi có được không?" Minh Thù cười nói.
Độ Khâm một tay túm tóc của mình về, xoay người một cái biến mất trong tầm mắt của Minh Thù.
Minh Thù: "..."
Thật sự không thể chịu nỗi tiểu yêu tinh.
Minh Thù nói với Độ Khâm vài ngày, Độ Khâm dường như không muốn bị cô làm phiền nên bất đắc dĩ ngồi xuống để Minh Thù cắt tóc.
Môn thủ nghệ này có chút xa lạ, Minh Thù lên mạng xem một chút.
"Tới đây, ta sẽ cẩn thận cắt cho ngươi."
Độ Khâm rút điện thoại trong tay Minh Thù ra, ngón tay nhanh chóng lật ra mấy tấm ảnh, chỉ vào một tấm ảnh nào đó.
Muốn cái này!
Minh Thù sờ mũi một chút: "Ta vẫn là nên mang ngươi xuống núi cắt đi."
Khí lạnh toàn thân Độ Khâm tăng thêm, rõ ràng là biểu thị không được.
Minh Thù: "..."
Trẫm mẹ nó không biết cắt a!
Độ Khâm sống chết không chịu xuống núi, hoặc là nói, hắn không cho phép người khác đụng vào tóc của hắn.
Minh Thù đi sớm về trễ, Độ Khâm không biết cô đi làm cái gì.
Mãi đến vài ngày sau, Minh Thù lần nữa đòi cắt tóc của hắn.
Minh Thù cầm cái kéo, một bộ đại sư.
"Đến đây, tiểu cương thi."
Độ Khâm: "..." Đã nói không được kêu hắn là tiểu cương thi!
Độ Khâm ngồi dưới mái hiên, Minh Thù đứng sau lưng hắn, tóc bị cô nắm trong tay.
Hắn trừng mắt nhìn tóc rơi xuống đất.
Minh Thù thế nhưng là học trộm học nghệ... Không phải, là đường đường chính chính học qua cho nên cắt cũng coi như không tệ.
Minh Thù đem gương cho Độ Khâm xem, cô từ phía sau vòng qua trước mặt hắn "Nhìn xem, đẹp chứ?"
Độ Khâm cảm giác được nhiệt độ trên người cô.
Ánh mắt hắn đảo qua chính mình trong gương.
Minh Thù loay hoay tấm gương soi đi soi lại, hài lòng tác phẩm của mình.
Sau này nếu không thể bắt quỷ còn có thể đi cắt tóc.
Cánh tay Minh Thù thủ đột nhiên mát lạnh, trước mắt một trận trời đất quay cuồng sau đó ngã vào trong lồng ngực lạnh lẽo.
Minh Thù lạnh đến run rẩy một chút.
Nhưng thứ lạnh hơn còn ở phía sau.
Cánh môi lạnh buốt của Độ Khâm tới gần ngăn chặn bờ môi của cô.
Nhiệt độ trên thân Minh Thù nhanh chóng biến mất, huyết dịch đều đông lại.
Lạnh...
Đầu lưỡi lạnh buốt cạy mở răng môi cô, lấy một loại khí thế bá đạo bắt đầu xâm nhập vào.
Sau khi Minh Thù thất thần liền nhanh chóng dùng linh khí xua tan những khí lạnh đó, sắc mặt dần dần chuyển biến tốt đẹp.
Độ Khâm không có nhắm mắt, Minh Thù có thể nhìn thấy lệ khí dưới đáy mắt hắn, cảm giác kia không giống như đang hôn mà giống như muốn nuốt cô vào trong bụng.
Minh Thù rụt lại một chút, Độ Khâm lại càng ôm chặt cô hơn.
Minh Thù: "..."
Đầu lưỡi Minh Thù nếm được mùi máu tanh, Độ Khâm sửng sốt một chút, sau đó giống như là nếm được được một món ăn mỹ vị gì, bắt đầu hút.
Hắn hơi nhắm mắt lại, ngăn trở lệ khí lạnh lẽo dưới đáy mắt kia.
Nụ hôn trở lên nhu hòa hơn hẳn.
Minh Thù cảm thấy đầu lưỡi tê tê.
Mặc dù có linh khí hộ thể nhưng hàn khí trên người Độ Khâm vẫn không ngừng xâm nhập tới, cảm giác kích thích cùng sự lạnh lẽo hắn mang đến làm thân thể cô như nhũn ra.
Bàn tay Độ Khâm hất lọn tóc đen trên cổ Minh Thù ra, cánh môi dịch chuyển khỏi, chậm rãi tới gần cổ cô.
Không khí mới mẻ tiến vào phổi.
"Tiểu cương thi ngươi cắn ta một chút thử xem." Minh Thù không ngăn cản động tác của hắn, chỉ là mang theo tiếng thở dốc nói một câu.
Độ Khâm dán cánh môi lên cổ Minh Thù, nửa ngày cũng không có cắn.
Cánh môi lạnh buốt thuận theo huyết mạch của cô chậm rãi chuyển động, thỉnh thoảng hắn lại đụng vào giống như chuồn chuồn lướt qua.
Từ khóe miệng lan tràn đến cánh môi.
Động tác của Độ Khâm đột nhiên dừng lại, dùng sức đẩy cô ra rồi nhanh chóng rời đi.
Minh Thù bị đẩy đến lảo đảo, xém chút không có đứng vững.
Đợi cô đứng vững, thân ảnh Độ Khâm sớm đã không còn.
Làm cái gì?
Minh Thù giơ tấm gương nhìn cánh môi bị chà đạp đến sưng đỏ, ánh mắt trầm xuống.
Từ sau khi Độ Khâm chủ động hôn cô, Độ Khâm lại xuất hiện lần nữa nhưng cũng như là chưa từng xảy ra chuyện gì.
Độ Khâm làm như không có chuyện gì xảy ra, Minh Thù tự nhiên cũng sẽ không chủ động nói đến.
Hôm nay Minh Thù nhận một nhiệm vụ nên phải xuống núi một chuyến.
Độ Khâm ôm con rối, một tấc không rời đi theo cô.
Minh Thù cẩn thận mỗi bước đi.
"Tiểu cương thi ngươi đi theo ta làm gì?"
"Kiếm." Độ Khâm lời ít mà ý nhiều.
Ý kia chính là ngươi không trả lại kiếm cho ta, ta liền theo ngươi.
Minh Thù ha ha một tiếng: "Vậy ngươi đi theo đi."
Độ Khâm hừ lạnh một tiếng, thời điểm đi xe Minh Thù cũng chỉ mua một phiếu, cũng không biết hắn làm sao lên xe được, tóm lại thời điểm Minh Thù ngồi xuống hắn cũng ngồi xuống theo.
Cũng may chuyến xe họ đi không có nhiều người, vị trí còn thừa không ít.
Người mua trúng chỗ ngồi của Độ Khâm bị Độ Khâm nhìn một chút, run lẩy bẩy đến chỗ trống bên cạnh ngồi xuống.
Điểm đến chính là thành phố bên cạnh, cần ngồi xe mấy giờ.
"Trước kia ngươi làm gì." Minh Thù nhàm chán, cùng Độ Khâm nói chuyện phiếm.
"..."
"Tướng quân? Hoàng đế?Hay là cái gì?"
"..."
"Thanh kiếm kia đối với ngươi rất quan trọng?"
Độ Khâm cuối cùng cũng đem ánh mắt từ trên người con rối chuyển qua trên người Minh Thù.
Trong con ngươi đen như mực phản chiếu lấy thân ảnh của Minh Thù, cảnh vật còn lại đều bị hư hóa.
"Ừ." Hắn khẽ mở môi mỏng.
"Vậy ta giúp ngươi cất giữ được không?" Minh Thù nhíu mày.
Độ Khâm bình tĩnh nhìn cô giống như là có thể nhìn thấy linh hồn.
Hắn lạnh như băng cự tuyệt: "Không."
Minh Thù bị cự tuyệt liền sách hai tiếng, cười như không cười nói: "Ta sẽ không trả lại cho ngươi, ngươi có bản lĩnh thì bóp chết ta đi."
"Hơ... Sao bỗng nhiên lại lạnh như thế?"
"Máy lạnh hỏng rồi sao?"
"Lạnh quá a..."
Hành khách bốn phía đột nhiên phàn nàn.
Độ Khâm vuốt vuốt con rối, bóp rồi lại lỏng, nới lỏng lại bóp.
Hắn đột nhiên nghiêng người chống khuỷa tay lên ghế dựa của Minh Thù, thời điểm Minh Thù đang nghi hoặc liền hôn xuống.
Nụ hôn không có chút kỹ xảo gì.
Minh Thù cảm thấy tay của hắn đặt trên cổ mình hơi bóp lấy.
Hắn chỉ cần dùng sức một chút.
Nhưng mãi đến nụ hôn này kết thúc hắn cũng không có hành động gì khác.
Ngón tay lạnh buốt trượt một chút rơi vào xương quai xanh của cô, lòng bàn tay không biết là vô tình hay là cố ý cọ cọ hai lần.
Sau đó rút lại, cảm giác áp bách biến mất, Độ Khâm như không có việc gì ngồi thẳng người, tiếp tục bóp con rối của hắn.
Minh Thù đưa tay sờ môi một chút.
Hắn không dám bóp chết mình, liền bóp con rối sao?
Lúc xuống xe có không ít người nhìn về phía Độ Khâm.
Nam nhân khí thế lạnh lùng từ chối người ngàn dặm, trong ngực lại ôm một con rối vô cùng cute làm cho không ít thiếu nữ rơi vào bể tình.
"Thật đẹp trai!"
"Anh ấy lại ôm một con rối cute như vậy, a a a, thật đáng yêu!"
"Nhanh chụp ảnh."
"A, đi nhanh quá..."
*
【 Hài Hòa Hiệu 】
Cửu Thiếu: Không thể bóp chết ngươi ta liền hôn ngươi! Hừ!
Minh Thù: Trả tiền!
Cửu Thiếu: Tiền gì, ta thiếu tiền ngươi lúc nào? Ngươi không được quăng nồi loạn cho ta!
Minh Thù: Trả tiền!
Cửu Thiếu:... Không có.
Minh Thù: (sờ đao)
Cửu Thiếu: (ôm lấy đùi) bồi thường bằng thịt có được hay không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.