Chương trước
Chương sau
Mười phút sau.
Nam nhân một thân lạnh lẽo đứng bên ngoài, mắt xuyên qua cửa sổ nhìn người bên trong.
Cô lại dám đánh mình.
Mặc dù hắn không đau...
Chẳng phải hắn chỉ bóp gãy một cây chổi lông gà thôi sao?!
Nam nhân mặt lạnh kéo lấy con rối rời đi.
Minh Thù nhìn hắn rời đi, ánh trăng thanh tịch rơi trên sàn nhà đem thân ảnh của cô kéo dài.
Đây chỉ là tàn hồn của tiểu yêu tinh, hiện tại một tính cách nào đó của hắn bị phóng đại vô hạn, không nên so đo với hắn.
Minh Thù an ủi mình một phen đã dễ chịu hơn một chút.
Thật nhớ tiểu yêu tinh ở vi diện trước
Vừa ngoan lại vừa mềm.
Minh Thù tự an ủi mình bằng cách ăn hết mấy bao đồ ăn vặt.
Cô cứ như vậy nằm trên xích đu ngủ thiếp đi.
Trăng bị mây che đi, gió đêm phất phơ.
Minh Thù cảm giác được sự lạnh lẽo, còn chưa mở mắt ra liền bị một đống chổi lông gà bao phủ lại.
Cô từ bên trong đám chổi lông gà giãy dụa ngồi dậy.
Nam nhân đứng bên cạnh cô, một mặt lạnh lùng.
Hiển nhiên vừa rồi chính là hắn làm ra.
"Ngươi..."
Nam nhân lạnh như băng tung ra một chữ: "Đền."
Minh Thù: "..."
Ai cần ngươi đền a!
Ngươi mẹ nó có phải bị bệnh hay không!
Có phải bị bệnh hay không!
Xà tinh bệnh!
"Cái đồ chơi này ngươi trộm chỗ nào?" Minh Thù hoàn toàn chắc chắn không phải hắn mua, ngay cả quần áo trên người hắn đều là cô mua, hắn khả năng cũng không biết nhân dân tệ là cái gì.
Nam nhân nâng ngón tay chỉ dưới núi.
Gần Vô Lượng sơn có một làng, thôn dân tự làm chổi lông gà mang ra chợ trên trấn bán lấy tiền.
"Đem trả lại cho ta!"
Nam nhân thu tay lại, lạnh lùng ôm con rối vào trong ngực... Tư thế giống như ôm kiếm.
Ý kia rất rõ ràng —— đại gia ta không đi!
Minh Thù phủi phủi lông gà dính trên người, nhẹ nhàng nói: "Nếu sáng mai ta còn chứng kiến những thứ này, ta liền đem kiếm của ngươi tách ra thành vài đoạn."
Minh Thù cảm giác lại mình bị trừng.
Nhưng nhìn lướt qua, nam nhân vẫn là dáng vẻ lạnh lùng không có một gợn sóng.
Minh Thù nâng tay chỉ ra bên ngoài.
Hai người giằng co một hồi, nam nhân xoay người nhặt chổi lông gà trên mặt đất lên rồi nhảy ra cửa sổ biến mất trong màn đêm.
Hắn chỉ là muốn lấy lại kiếm của hắn!
Vì sao lại khó như vậy!
Hắn xuống núi, có chút mờ mịt đứng trên đường cái...
Hắn tìm thấy ở đâu?
Nam nhân ôm một đống chổi lông gà chẳng có mục đích đi lên phía trước, muốn tìm lại một chút ký ức.
Nhưng là thực sự nghĩ không ra.
Hắn vừa đi vừa nhìn xung quanh, đường cái trống vắng ngay cả một con Quỷ Ảnh cũng không nhìn thấy.
Ném ở đây...
Hẳn là cô sẽ không biết chứ?
Hắn tìm một chỗ đem chổi lông gà ném đi, ôm con rối chuẩn bị trở về.
Đi được một khoảng cách, hắn lại dừng lại.
Ánh trăng chiếu vào góc cạnh băng lãnh trên mặt hắn, hắn hơi nhấp môi một chút, xoay người lại nhặt toàn bộ chổi lông gà lên.
Thật vất vả mới tìm được cái thôn kia, bất quá là nhà ai hắn quả thực không nhớ rõ, cuối cùng dứt khoát tùy tiện ném ở cổng của một gia đình.
Hắn ôm con rối rời khỏi làng.
"Dừng lại!"
Một tiếng quát lớn nổ tung trong đêm tối.
Hai người từ trong bóng tối lộ ra, một người trong đó còn đang cầm điện thoại phát Wechat: "Sư phụ, đã tìm được hành tung của người kia, ta phát định vị cho các người, các người mau tới nhanh, chúng ta sẽ chặn hắn."
Tin ——
Wechat gửi đi thành công.
Nan nhân mặc quần áo màu đen đậm đặc như mực an tĩnh đứng trong bóng đêm, khí thế lạnh lùng trên người hắn dần dần cường thế giống như quân chủ trong đêm tối.
Hai người liếc nhau, một trái một phải tấn công.
Nam nhân cả tay cũng lười động, chỉ dựa vào thân thể né tránh.
Hắn khinh thường những người yếu đến một ngón tay hắn cũng có thể nghiền chết này.
Một người trong đó vốn định bắt hắn, nam nhân hơi nghiêng người rơi vào khoảng không, ngược lại bắt lấy con rối kia.
Con rối từ trong ngực nam nhân trượt ra.
Người kia thấy mình bắt được thứ vô dụng, đáy lòng mặc dù kỳ quái người này lại ôm một con rối nhưng cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp ném đi.
Con rối trong màn đêm xẹt qua một đường vòng cung.
Trong nhát mắt hắn ném đi con rối, hắn có một loại sợ hãi tê cả da đầu.
Nhiệt độ bốn phía thấp xuống tới cực điểm.
-
Nam nhân xoay người nhặt con rối lên, vỗ vỗ bụi đất trên người con rối, ôm lấy như tư thế ôm kiếm rồi cất bước đi vào trong bóng tối.
Phía sau hắn, hai người nằm trên mặt đất, con ngươi trợn lớn.
Màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên.
Lấp lóe đến mấy lần rồi lại lâm vào bóng tối.
-
Nửa giờ sau.
Một đám người đuổi tới hiện trường, nhìn thấy đệ tử nằm dưới đất liền giật mình, nhưng dường như cũng là tình huống trong dự liệu.
Một người trong đó tiến lên xem xét tình trạng của hai người.
"Thế nào?" Có người hỏi.
Người bắt mạch cho đệ tử lắc đầu, hơi thở vẫn còn, nhưng tu vi... Sợ là phế đi.
Bầu không khí lập tức trở nên nặng nề.
Hai người đang êm đẹp, nói phế liền phế.
"Bọn hắn thật sự gặp người kia?" Bên này không có khí tức kì quái, thậm chí ngay cả một chút âm khí cũng không xuất hiện.
"Ngày đó có người chụp được chính diện của hân, hẳn là sẽ không nhận lầm."
"Lần trước chúng ta gặp phải hắn... Thực lực của hắn thâm sâu khó lương, chúng ta đều không phải là đối thủ của hắn..."
Thời điểm nhận được tin liền lập tức để bọn hắn không nên manh động, nhưng hai đệ tử này cũng không có nhìn thấy.
"Thanh kiếm trên tay Tầm Y..." Có người lên tiếng: "Thật sự có thể đối phó hắn?"
Vấn đề này không có ai trả lời.
Mặc kệ có thể đối phó hắn hay không, hiện tại Tầm Y căn bản không giao thanh kiếm kia ra.
-
Nam nhân trở lại Vô Lượng sơn, cửa sổ đã đóng lại, hắn chạy một vòng quanh căn phòng, vươn tay đẩy thử cũng không có động.
Hắn khẽ mím môi, ngón tay có chút dùng sức, cửa sổ răng rắc một tiếng trực tiếp vỡ vụn.
Hắn nhảy vào cửa sổ, trực tiếp đi về bên giường.
Minh Thù đã ngồi dậy, cả khuôn mặt đều âm u.
Cách chiếc giường nửa mét, nam nhân dừng lại.
"Trả."
Trả lại.
Minh Thù lại nằm xuống:" Ngươi quấy rầy ta đi ngủ nữa, ta chơi chết ngươi."
Nam nhân: "..."
Hắn đứng tại chỗ không nhúc nhu ha, ánh mắt nhìn qua phía chiếc giường.
Nữ sinh trên giường đột nhiên động đậy, cô ngẩng đầu: "Ngươi tên gì?"
"..."
Tĩnh mịch.
Trong phòng phảng phất không có vật sống gì.
Cuối cùng là nam nhân bại trận.
Thanh âm hắn rõ ràng: "Độ Khâm."
Đỗ Thanh? Đỗ Khanh?
Cái nào a?
Hiển nhiên Độ Khâm cũng không có ý giải thích.
Minh Thù nằm lại trên giường nhìn màn cửa, suy nghĩ một hồi, hướng về phía Độ Khâm nhỏ giọng nói thầm một câu, "Ngươi chớ có làm loạn."
Người trên giường hô hấp dần dần trở nên bình ổn.
Độ Khâm dò xét bốn phía xung quanh cô một vòng, lại nhìn vào cả phòng.
Cô sẽ đặt kiếm ở chỗ nào?
Cả phòng đơn sơ, trừ một cái giường cũng chỉ có chiếc xích đu trước đó cô nằm, nhìn một chút liền có thể xem hết, căn bản không có nơi nào có khả năng giấu đồ vật.
Độ Khâm thu tầm mắt lại, ngón tay nhéo nhéo con rối.
Tại sao cô có thể yên tâm ngủ?
Không sợ mình xuống tay với cô sao?
Nhưng dưới đáy lòng Độ Khâm tự hỏi, hắn sẽ động thủ với cô sao?
Đáp án là sẽ không.
Hắn không xuống tay được.
Thậm chí không muốn cô có một chút tổn thương nào.
Hắn buông con rối xuống, mở bàn tay của mình ra.
Tại sao vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.