Chương trước
Chương sau
Minh Thù dừng xe dưới lầu, kéo người xuống xe một đường mang vào.
"A, darling không cần gấp gáp như vậy chứ." Nam nhân ung dung thản nhiên dò xét bốn phía, vẫn là giọng điệu đùa bỡn kia: "Chúng ta có thể tắm trước."
"Ha ha."
Tắm rửa!
Trẫm cho ngươi tắm rửa!
Minh Thù đem hắn ném vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, nước lạnh buốt đều tưới trên người hắn, áo thun hơi mỏng dán lên thân thể của hắn, lộ ra hai điểm đáng yêu.
Hắn sờ một bên mặt: "Darling em muốn làm gì? Muốn nhìn thân thể tôi, tôi có thể cởi ra cho em xem."
Minh Thù tắt vòi hoa sen, vẩy vẩy tay áo, đi lên chính là một quyền.
Nam nhân không phản kháng, trực tiếp ngã về sau bồn tắm.
Minh Thù nhảy vào đánh một trận.
Nam nhân: "..."
Đầu gối Minh Thù ép trên bộ ngực hắn, tay đè chặt hai tay của hắn ép ở phía trên: "Còn dám tuỳ tiện gạ gẫm người khác trên đường cái không?"
Nam nhân cảm thấy tư thế của mình lúc này khá là quái dị, nhưng vẫn nói: "Darling, tôi thề, ngoại trừ em tôi không có gạ gẫm bất cứ người nào khác.
Minh Thù nhìn chằm chằm hắn.
Nam nhân vẫn gật đầu: "Tin tưởng tôi, darling."
Minh Thù có chút phiền não, cổ tay đang nắm cằm hắn hơi dùng sức.
Tiểu yêu tinh chắc chắn sẽ không làm loạn, cô tin tưởng hắn.
Nhưng là...
Thiết lập của người này mẹ nó quá kì quái!!
Cuối cùng Minh Thù buông hắn ra, rời khỏi phòng tắm: "Tắm rửa sạch sẽ."
"Darling không tắm cùng tôi sao?" Nam nhân nhiệt tình mời.
Minh Thù quay đầu nhìn hắn.
Nam nhân cười: "Tôi tắm một mình, tắm một mình."
Cửa phòng tắm đóng lại, nụ cười của nam nhân thu lại.
Tay phải hắn nắm tay trái, khóe miệng chậm rãi nhếch lên: "Có chút ý tứ... Nguyên lai thật sự là định mệnh."
"Ách..."
Nam nhân cởi áo ra tiện tay ném trên mặt đất, hắn từ trong túi quần lấy ra một tấm thẻ
Tấm thẻ dính nước, phía trên có vài giọt nước, dòng chữ như ẩn như hiện.
Họ và tên: Diệp Tịch
Tuổi thọ còn thừa: 1 năm 1 tháng 8 ngày.
Tuổi thọ tối cao: 73 tuổi
Hắn tiện tay đem tấm thẻ đặt bên cạnh, bắt đầu tắm rửa.
-
Diệp Tịch tắm rửa xong ra ngoài, quần áo đều ướt nên hắn chỉ có thể quấn khăn tắm, nửa thân trên trực tiếp để trần.
Minh Thù ngồi trước cửa sổ, Diệp Tịch nhìn cô vài giây, nhấc chân đi qua.
"Darling..."
Minh Thù đưa cho hắn một tấm thẻ.
Diệp Tịch cầm tấm thẻ, nhìn đi nhìn lại một chút: "Darling, đây là?"
Minh Thù liếc mắt: "Không phải muốn tôi bao nuôi cậu sao? Từ hôm nay trở đi tôi bao nuôi cậu, tôi để cậu làm cái gì cậu liền phải làm cái đó, hiểu chưa?"
"Được." Diệp Tịch gật đầu, cũng bắt đầu kéo khăn tắm xuống: "Darling hiện tại cần tôi phục vụ chứ?"
"..." Minh Thù chỉ vào giường: "Cút đi ngủ."
"Darling, không cần..."
"Lời tôi vừa mới nói cậu không nghe rõ?"
Tôi để cậu làm cái gì cậu liền phải làm cái đó.
Diệp Tịch có hơi thất vọng đem khăn tắm quấn lại: "Được rồi, darling nếu cần, tôi lúc nào cũng có thể."
Minh Thù: "..."
Ngày thứ hai Diệp Tịch tỉnh lại, phát hiện bên cạnh không có vết tích của người ngủ, đêm qua hắn cũng không kịp quan sát tỉ mỉ, nơi này vẫn rất lớn.
Diệp Tịch theo bản năng lấy quần áo kết quả không có, lúc này mới nhớ y phục của mình hẳn là còn ném trong phòng tắm.
Hắn dứt khoát quấn khăn tắm xuống giường rời khỏi phòng ngủ, trong phòng khách có âm thanh của TV, mùi sữa lan toả trong không khí.
Nữ sinh ngồi trước bàn ăn ăn điểm tâm.
Diệp Tịch trực tiếp đi qua, từ phía sau ôm lấy coo, đặt xuống một nụ hôn trên mặt cô: "Chào buổi sáng, darling."
Minh Thù: "..."
"Cậu có phải bị bệnh hay không?"
Diệp Tịch thở dài: "Vì động tâm với em mà bệnh, vậy tôi là có bệnh."
Minh Thù ngữ trọng tâm trường: "Có bệnh nên uống thuốc."
Diệp Tịch cau mày: "Ừm. Darling nguyện ý không? Buổi sáng rất thích hợp để vận động, darling..."
Minh Thù làm cái tư thế tấn công.
Diệp Tịch bất đắc dĩ nhún nhún vai, đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, đưa tay lấy sữa bò trước mặt cô uống một ngụm.
Môi vừa vặn trùng hợp cùng nơi Minh Thù uống qua, vòng môi còn đọng lại một vệt sữa, đầu lưỡi hắn nhô ra quét qua, quét đến một nửa, đột nhiên lại gần: "Darling, giúp tôi."
Sắc mặt Minh Thù trầm xuống, hung hăng cắn một cái sandwich.
Tiểu yêu tinh!
Cô đem sữa bò cướp về, cầm sandwich đi.
Diệp Tịch ở phía sau cười: "Darling đang thẹn thùng sao? Tôi hiện tại được em bao nuôi, từ thân đến tâm của tôi đều dành cho darling đây này."
Minh Thù cắt đứt hắn: " Cậu tên gì?"
"Darling có thể gọi tôi là Tiểu Điềm Điềm, hoặc là tiểu tâm can, không thích a... Có thể gọi tôi là thân ái... Diệp Tịch."
Diệp Tịch thấy động tác vẩy vẩy tay áo của Minh Thù, vội vàng nói ra tên của mình.
"Em thì sao?"
Hai người đều cùng qua đêm một phòng, đã hoàn thành chương trình bao nuôi, kết quả đến tên của đối phương cũng không biết.
Nhưng Diệp Tịch không quan tâm.
Hắn rất thích cô.
Phát ra từ sâu thẳm trong linh hồn."
"Giáng Tuyết."
"Giáng Tuyết?" Diệp Tịch ồ lên một tiếng: "Lão đại của Độ Kỷ cũng tên là Giáng Tuyết a?"
"Chúc mừng cậu đáp đúng."
"A..." Ánh mắt Diệp Tịch nghiền ngẫm: "Vậy có ban thưởng không? Hôn một cái thế nào?"
Minh Thù trên mặt bày ra tiêu chuẩn mỉm cười: "Không có."
Diệp Tịch không phục: "Người khác đều có, vì cái gì tôi không có?"
Minh Thù trấn định hỏi lại: "Người khác nào?"
Diệp Tịch nói: "Những người khác được bao nuôi, trả lời vấn đề không phải đều có thưởng sao?"
Minh Thù ha ha: "Hay cậu có muốn tìm người khác bao nuôi không?
Diệp Tịch vội vàng lắc đầu: "Bỏ đi, tôi chỉ thích darling."
Minh Thù: "..."
Thổ lộ đến thật sự là thuận buồm xuôi gió a!
Tầm mắt Minh Thù xẹt qua trên thân trần của hắn: "Ngay cả tôi là ai cậu cũng không biết cũng dám để tôi bao nuôi."
"Chỉ cần là em, em là ai thì có quan hệ gì?"
Minh Thù: "..."
Sáng sớm muốn thanh tâm quả dục!
Không nên bị tiểu yêu tinh cám dỗ.
Minh Thù niệm hai lần sắc tức thị không không tức thị sắc, trấn định ăn xong điểm tâm.
Đúng lúc chuông cửa vang lên.
Diệp Tịch đã hoàn toàn xem mình là chủ nhân nơi này, chuẩn bị đi mở cửa.
Minh Thù kéo hắn trở về, tự mình đi mở cửa.
Trợ lý Hạ mang theo mấy cái túi đứng ở bên ngoài: "Đại tiểu thư, đồ vật cô muốn."
"Ừ."
Tầm mắt trợ lý Hạ hiếu kì nhìn vào bên trong, đại tiểu thư đột nhiên để hắn chuẩn bị y phục nam, đang ngủ cũng không buông ta, khẳng định có chuyện.
"Nhìn cái gì?"
"Không, không có gì." Trợ lý Hạ gượng cười: "Tôi ở phía dưới chờ đại tiểu thư."
Minh Thù gật đầu, đóng cửa lại, đem túi ném cho Diệp Tịch: "Mặc quần áo."
Diệp Tịch ôm cái túi mở ra, thương hiệu trên quần áo vẫn còn, hoàn toàn đều là mới, hơn nữa nhìn nhãn hiệu, hẳn là khu Đông Thành bên này không mua được.
"Darling, ngay cả kích cỡ của tôi em cũng biết, đêm qua có phải em vụng trộm sờ tôi không?"
"Cậu vui là được."
"..."
Diệp Tịch ngậm miệng.
"Lăn vào thay đi."
"Dù sao sớm muộn cũng phải cho darling nhìn..."
"Ầm!"
"Đừng hung ác như thế a, đi thì đi..."
*
Diệp Tịch: Những tiểu bằng hữu khác đều được hôn hôn, vì cái gì ta không có?
Hài Hoà Hiệu: Bởi vì ngươi ngốc.
Tiểu thiên sứ: Bởi vì ngươi ngốc.
Tiểu tiên nữ: Bởi vì ngươi ngốc.
Nhị Cẩu Tử: Bởi vì ngươi ngốc.
Diệp Tịch:... Nhị Cẩu Tử từ đâu tới?
Nhị Cẩu Tử: Sát vách, vọt cửa.
Tiểu tiên nữ: Vọt cửa giao phiếu a!
Nhị Cẩu Tử: Cách điều chế quen thuộc, mùi vị quen thuộc!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.