Diệp Tịch thay xong quần áo đi ra, quần áo rất vừa người.
Nam nhân thân thể như ngọc, tay áo hơi cuộn lên lộ ra cánh tay trắng nõn.
Khóe miệng cười mang theo vài phần dáng vẻ lưu manh, ánh mắt thâm thúy, giống như chứa đầy rượu ngon năm xưa, lả lướt say lòng người.
Cho hắn một cái sân khấu, đại khái liền có thể bắt đầu diễn xướng hội.
Hắn chỉnh lại tóc, nói với Minh Thù đang bày ra cái tư thế tức giận.
"Darling, thế nào? Có phải tôi đẹp trai nhất không?"
"Xấu nhất."
"Ánh mắt của darling rất đặc biệt đó."
Minh Thù hơi suy nghĩ một chút: "Đúng là mắt của tôi mù."
"..."
Diệp Tịch đi đến trước mặt Minh Thù, ngón tay hắn kẹp lấy tấm thẻ màu trắng: "Darling, cái này giao cho em giữ."
Minh Thù nhìn hắn.
Loại vật này người bình thường xem như vợ chồng cũng sẽ không tùy tiện giao cho đối phương.
Hắn cứ như vậy đưa cho mình?
Diệp Tịch cong cong khóe miệng: "Tài sản chính là sinh mệnh của tôi."
Tầm mắt Minh Thù rơi vào trên thẻ, ngón tay hắn đè lại chữ "Diệp", chỉ lộ ra một chữ Tịch.
Phía dưới là tuổi thọ còn thừa ——1 năm 1 tháng 7 ngày.
Minh Thù giật mình trong lòng.
Làm sao chỉ còn lại ngần ấy thời gian?
"Cậu..."
Diệp Tịch cướp lời mở miệng trước: "Thời gian của tôi không nhiều lắm, cho nên darling có phải nên tốt với tôi một chút không? Không bằng chúng ta hôn trước một cái?"
Minh Thù: "..." Trẫm một cái tát chết ngươi!
Minh Thù nhận lấy tấm thẻ, xác định cô không nhìn lầm thời gian.
Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458745/chuong-1254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.