Chương trước
Chương sau
Minh Thù chuẩn bị đánh Y Tích một trận, Lục Ngưng lại giữ cô lại, mặt mũi tràn đầy mệt mỏi: "Được rồi."
"Vậy sao?" Minh Thù hất tay cô ra: "Tôi nghĩ cô hiểu sai rồi, đây là chuyện của tôi cùng cô ta, không có quan hệ với cô, tôi chính là muốn đánh cô ta mà thôi."
Lục Ngưng: "..."
Thần sắc Y Tích hơi kinh hoảng: "Cô muốn làm gì, tôi cho cô biết, cô muốn làm gì với tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!!"
"Vậy thì tốt, cô không bỏ qua cho tôi, tôi rất vui vẻ."
"..." Bệnh tâm thần a!
Con mắt Y Tích tiếp cận với nắm đấm.
Minh Thù đem Y Tích đánh một trận, sau đó ném
cô ta ra ngoài, đặt mông ngồi dưới đất lấy mì ra ăn.
Vừa vặn.
Lục Ngưng: "..."
Ban Lan: "..." Xảy ra chuyện gì, tôi là ai, tôi ở đâu, tôi đang làm gì?
Lục Ngưng nhìn ngoài cửa, bên ngoài có chút thanh âm nhưng rất nhanh liền biến mất.
Cô chán nản ngồi dưới đất, đưa tay xoa xoa mặt,
"Lục Ngưng tỷ..." Ban Lan ấp úng một tiếng, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Một lúc sau Lục Ngưng mới đem chuyện lúc trước nói một lần, biểu tình của Ban Lan từ chấn kinh đến phẫn nộ.
"Tôi đã nói trông thấy cô, Y Tích còn nói tôi nhìn lầm, thật có lỗi với Lục Ngưng tỷ."
Ban Lan đột nhiên nói xin lỗi.
Lục Ngưng lắc đầu, cười khổ một tiếng: "Chuyện không liên quan tới cậu, là tôi cứu lầm người."
Không nghĩ tới Ban Lan lúc ấy cũng ở nơi đó, cô ta còn lừa gạt đưa Ban Lan đi.
Xem ra cô ta đã hạ quyết tâm muốn rời khỏi.
"Cho nên đừng nhặt người loạn." Minh Thù hít một hơi: "Nói không chừng sẽ bị cắn, rất đau đó, còn lãng phí lương thực.
"Con người... Tại sao có thể kỳ quái như thế." Lục Ngưng thì thào: "Tôi đối với cô ta không tốt sao? Tôi chỉ muốn đến khu Tây Thành, cô ta lại ác độc muốn huỷ hoại tôi."
Sự đả kích này đối với Lục Ngưng tựa hồ rất lớn.
Cô cùng Y Tích đã sống chung một thời gian, cô vẫn cảm thấy Y Tích chỉ là tính tình có chút yếu ớt nhưng bản tính không phải là cô gái xấu.
Minh Thù ăn xong mì tôm, thấy Lục Ngưng vẫn còn đắm chìm bên trong đả kích, lại thấy tình huống của Ban Lan không khác biệt lắm, lặng yên không tiếng động rời đi.
-
Rời khỏi tòa nhà kia, Minh Thù giẫm lên con đường loang lổ của hẻm Hoa Nghệ trầm tư đi.
Làm sao cô trở về được đây?!
Thời gian này toàn bộ sinh vật sống của khu Đông Thành đều rất khó coi gặp.
Ra khỏi hẻm Hoa Nghệ, đường bên ngoài bằng phẳng hơn hẳn, Minh Thù nhìn xung quanh một chút, không có người nào, cô từ không gian lấy ra một chiếc xe.
Trên đường cái thỉnh thoảng vẫn có thể trông thấy xe chạy qua, Minh Thù lái xe trở về.
Thú nhỏ bên cạnh Minh Thù nhảy tới nhảy lui.
"Đừng làm rộn." Minh Thù duỗi tay đè chặt nó: "Ta đều không có ăn, ngươi nhìn nơi này một chút, ta cứ ngỡ là mình đến Quỷ Thành."
Thú nhỏ xù lông.
Con sen, ngươi buông tay ra cho ta! Buông tay! Lông đều bị ngươi vò đến rối loạn!!
"Ta xoa xoa cho ngươi.
Minh Thù đè thú nhỏ xuống dày vò một lúc.
Thú nhỏ bị vò đế đầu óc choáng váng, lăn từ ghế phụ xuống dưới đất.
Minh Thù thấy thú nhỏ nửa ngày không có nhảy dựng lên, đưa tay nhặt lấy.
Thú nhỏ lấy tay cô, bị xách lên.
Minh Thù cười cười, vừa nhấc mắt, phía trước đột nhiên có một người lao đến.
Bánh xe ma sát mặt đất phát ra tiếng két chói tai.
Minh Thù phanh lại kịp thời, khó khăn lắm mới người được tại trước mặt người kia.
Người kia nhìn vào trong xe một chút, hoảng sợ chạy về phía đối diện.
Minh Thù: "??"
Ngay tại thời điểm Minh Thù nghi hoặc, bên kia lại lao ra một người đang đuổi theo người kia.
Minh Thù đặt thú nhỏ trên tay lái, thay đổi phương hướng, đuổi theo hướng của hai người kia.
Minh Thù nhìn người phía trước bị người phía sau đuổi kịp
Người kia tựa hồ rất sợ hãi, nói cái gì đó, cuối cùng trực tiếp quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.
Nhưng mà người đứng không hề bị lay động.
Hắn từ trên người đang cầu xin tìm ra một cái thẻ, vạch lên thẻ của mình một cái, tiện tay ném trở về, tiêu sái rời đi.
Hơn nửa đêm đi ra ngoài còn mang theo tấm thẻ... Cũng là muốn chết!
Loại thẻ này mang theo trên người là không an toàn nhất.
Loại người cưỡng ép cướp đoạt tuổi thọ của người khác này nếu không lục soát ra tấm thẻ còn có thể thả cho ngươi một con đường sống, thế nhưng nếu như lục ra được, vậy chỉ có thể có một con đường chết.
Minh Thù lái xe đi qua bên người kia,
Cô nhìn người kia đang nhặt tấm thẻ của mình lên, mặt xám như tro tàn đã rời đi.
Không chết?
Minh Thù chạy được một khoảng cách liền nhìn thấy người vừa đi kia, tốc độ của không nhanh, hai tay cắm ở trong túi.
Minh Thù trắng trợn đi theo, đối phương nếu không phát hiện được đó mới là có quỷ.
Cho nên đối phương dừng lại, nghiêng đầu nhìn qua, vài giây sau liền đi về phía cô.
Hắn duỗi tay đè chặt xe, xoay người nhìn vào trong xe: "Cô đi theo tôi làm gì?"
Giọng nói nam nhân cởi mở, có mấy phần không đứng đắn.
Hắn mặc áo thun màu đen, trên mặt áo là một cái đầu lâu, trong đêm nhìn thật kinh người.
Minh Thù cầm tay lái, ngữ khí tùy ý: "Ai nói tôi đi theo cậu?"
Hắn phì cười một tiếng: "Cả con đường chỉ có một mình tôi, cô không đi theo tôi thì theo ai?"
"Quỷ rồi." Minh Thù nâng nụ cười lên: "Ở phía sau cậu, rất gần."
Nam nhân xoay đầu nhìn về phía sau, đường đi trống rỗng, cái gì cũng không có.
Hắn xoay đầu lại, đột nhiên đưa tay nắm cằm Minh Thù, thò người vào hôn trên khoé môi cô.
Hắn nói: "Thấy cô nhọc lòng đi theo tôi như thế, cho cô một cơ hội, bao nuôi tôi thế nào?"
Ánh mắt nam nhân thâm thúy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
Minh Thù: "!!??"
Minh Thù liếc nhìn hắn, ngữ khí có chút bất thiện: "Cậu đều có thể tuỳ tiện tìm người có thể bao nuôi trên đường cái?"
Tiểu yêu tinh mẹ nó có bệnh a!!
"Sao lại thế." Nam nhân ghé vào trên cửa sổ xe, ngón tay hắn che ở ngực: "Chỗ này chả tôi có cảm giác rung động với cô."
Khoé miệng Minh Thù giật giật, yếu ớt hỏi: "Vậy cậu đã động tâm với bao nhiêu người rồi?"
Nam nhân hơi suy tư: "Quá nhiều nhớ không rõ."
Minh Thù nổ máy cho xe chạy về phía trước.
"Tôi lừa cô thôi." Nam nhân vội vàng nói: "Lần đầu tiên động tâm, cho nên cô có phải nên chịu trách nhiệm với lần đầu tiên của tôi hay không?"
"Lần đầu tiên cậu động tâm thì liên quan quái gì tới tôi, tại sao tôi phải chịu trách nhiệm với cậu." Tiểu yêu tinh lại muốn dở trò!!
"Lần đầu tiên không phải là nên chịu trách nhiệm sao?" Nam nhân nói.
"Cậu có hiểu lầm gì với lần đầu tiên?
"Là muốn như thế sao?" Nụ cười của hắn càng không đúng đắn: "Tôi cũng có thể a, cô muốn ở đâu? Tôi không ngại chơi xe chấn."
Minh Thù: "..."
Tiểu yêu tinh vừa tới liền hôn, hôn xong còn muốn cầu bao nuôi cho cô chịu trách nhiệm.
Minh Thù rất muốn biết lúc trước hắn có phải lỗ mảng như thế này không.
Nếu như là như vậy, cô cảm thấy nên đánh cho hắn tàn phế luôn!!!
Minh Thù nghiến răng: "Lên xe."
Trẫm không đánh chết ngươi thì sẽ là tiểu yêu tinh.
Dám tuỳ tiện trên đường cái gạ gẫm... Mặc dù là gạ gẫm mình, nhưng ai biết trước kia hắn có gạ gẫm người khác chưa?
Nam nhân cười nhẹ: "Tuân lệnh, darling."
Nhịp tim Minh Thù đập một cái.
Nam nhân vòng quamột bên khác lên xe: "Cần tôi cởi quần áo không? Hay là cô giúp tôi cởi?"
"Câm miệng!"
Minh Thù đạp ga, xe cấp tốc chạy ra ra ngoài, tốc độ phía trước đều không chậm lại, nam nhân không nịt dây an toàn nên bị đập dán vào cửa sổ xe."
Cửu thiếu vi diện này có độc aaa!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.