Minh Thù chuẩn bị đánh Y Tích một trận, Lục Ngưng lại giữ cô lại, mặt mũi tràn đầy mệt mỏi: "Được rồi."
"Vậy sao?" Minh Thù hất tay cô ra: "Tôi nghĩ cô hiểu sai rồi, đây là chuyện của tôi cùng cô ta, không có quan hệ với cô, tôi chính là muốn đánh cô ta mà thôi."
Lục Ngưng: "..."
Thần sắc Y Tích hơi kinh hoảng: "Cô muốn làm gì, tôi cho cô biết, cô muốn làm gì với tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!!"
"Vậy thì tốt, cô không bỏ qua cho tôi, tôi rất vui vẻ."
"..." Bệnh tâm thần a!
Con mắt Y Tích tiếp cận với nắm đấm.
Minh Thù đem Y Tích đánh một trận, sau đó ném
cô ta ra ngoài, đặt mông ngồi dưới đất lấy mì ra ăn.
Vừa vặn.
Lục Ngưng: "..."
Ban Lan: "..." Xảy ra chuyện gì, tôi là ai, tôi ở đâu, tôi đang làm gì?
Lục Ngưng nhìn ngoài cửa, bên ngoài có chút thanh âm nhưng rất nhanh liền biến mất.
Cô chán nản ngồi dưới đất, đưa tay xoa xoa mặt,
"Lục Ngưng tỷ..." Ban Lan ấp úng một tiếng, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Một lúc sau Lục Ngưng mới đem chuyện lúc trước nói một lần, biểu tình của Ban Lan từ chấn kinh đến phẫn nộ.
"Tôi đã nói trông thấy cô, Y Tích còn nói tôi nhìn lầm, thật có lỗi với Lục Ngưng tỷ."
Ban Lan đột nhiên nói xin lỗi.
Lục Ngưng lắc đầu, cười khổ một tiếng: "Chuyện không liên quan tới cậu, là tôi cứu lầm người."
Không nghĩ tới Ban Lan lúc ấy cũng ở nơi đó, cô ta còn lừa gạt đưa Ban Lan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458743/chuong-1252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.