Chương trước
Chương sau
"Ngụy Nhã Huyên là biểu muội của Dư Thâm, trước đó có người nghe thấy Ngụy Nhã Huyên cùng nữ sinh bên cạnh Dư Thâm có quan hệ không tốt, hiềm nghi của cô ta không phải lớn nhất sao?"
Vấn đề này vẫn là bị người ta nói ra.
Mọi người nhìn về phía vị trí của Minh Thù.
Minh Thù theo bản năng muốn đổ vỏ, tay muốn giơ lên, Dư Thâm đột nhiên đứng dậy.
"Âm Âm vẫn luôn ở cùng với tôi, vệ sĩ của tôi đều có thể làm chứng."
"Vệ sĩ của cậu không phải đều nghe lời cậu sao?" Có dị năng giả bất mãn Dư Thâm, nhịn không được khịt mũi coi thường.
"Không đến mức đó, Ngụy Nhã Huyên cùng Dư Thâm vẫn là anh em, tại sao lại hại cô ta?"
"Đúng vậy... Không biết không nên nói lung tung."
"Biểu muội chết hắn còn không phát sinh ra bộ dạng gì, đây là thái độ của một biểu ca nên có? Nói không chừng chính là hai người bọn họ thông đồng hại chết người khác."
"Lời này của cậu nói đến cũng quá không chịu trách nhiệm..."
Trong lúc nhất thời hai bên cãi nhau túi bụi, Phó Vân Bách hô một tiếng mọi người mới an tĩnh lại.
"Căn cứ theo camera giám sát trên đảo, chúng tôi suy tính ra Ngụy Nhã Huyên tử vong khoảng chừng ba giờ chiều, Dư thiếu gia lúc ấy đang ở trên bãi biển, lúc ấy có không ít người ở trên bờ biển, điểm này có thể chứng minh."
Một số dị năng giả ở đó đều có thể chứng minh bọn Dư Thâm ở bãi biển tại thời điểm đó.
Người vừa rồi có ác ý công kích Dư Thâm liền yên tĩnh lại không nói thêm gì nữa.
Phó Vân Bách: "Hiện tại có người nào sau bữa sáng còn gặp Ngụy Nhã Huyên ở nơi nào không?"
Sau bữa sáng mọi người đều phân tán trên đảo, hòn đảo này cũng không tính là lớn, chỉ cần không phải nơi vắng vẻ không thể tới được còn lại đều sẽ có người nhìn thấy.
"Không phải có camera giám sát sao? Các điều tra camera đi!"
"Đúng thế, trước đó các người đều không nói có camera giám sát."
Đám người kịp phản ứng, vừa rồi Phó Vân Bách vì giúp Dư Thâm chứng minh đã nói ra việc camera giám sát.
Nhưng lúc đó hoàn toàn không có đề cập qua việc giám sát.
"Camera giám sát chỉ có ở mấy khu vực tương đối lớn, một số nơi nhỏ cùng nơi nghỉ ngơi đều không có giám sát.
Phó Vân Bách kiên nhẫn giải thích.
Bọn hắn đã điều tra camera giám sát, bữa sáng Ngụy Nhã Huyên sau khi rời đi liền đi về một lối đi nhỏ, về sau cũng không có xuất hiện tại khu vực giám sát nào nữa.
"Cái kia..."
Trong đám người có người nhấc tay, đám người tự động tránh ra.
Một cái đầu của nam sinh lộ ra, bả vai hắn có run rẩy, nhìn qua có một sự sợ hãi.
"Buổi sáng tôi trông thấy nữ sinh kia cùng một nữ sinh khác ở chung một chỗ, bọn họ đánh... Đánh nhau."
Phó Vân Bách lập tức truy vấn: "Nữ sinh? Là ai?"
Mắt nam sinh như chuột đảo qua đại sảnh, chậm chạp chỉ về một hướng.
"Là cô ta."
Đám người thuận theo tay nam sinh chỉ nhìn qua, một nữ sinh đang đứng ở góc khuất.
Đột nhiên bị xác nhận Dịch Giảo Giảo có chút kinh hoảng, cô ta không nghĩ tới trước đó sẽ có người nhìn thấy.
Nơi đó rõ ràng vắng vẻ như vậy.
"Dịch tiểu thư?"
Dịch Giảo Giảo hoàn hồn, ánh mắt đảo qua thần sắc của từng người: "Tôi cùng Ngụy Nhã Huyên đánh qua một chút, nhưng đây chẳng qua chỉ là luận bàn bình thường, thời điểm tôi rời khỏi cô ta vẫn còn rất tốt."
Trong lúc tự do hoạt động xác thực có thể tìm người luận bàn, cho nên Dịch Giảo Giảo nói như vậy mới giảm hiềm nghi xuống.
Phó Vân Bách thần sắc sắc bén: "Tại sao trước đó cô không nói ra?"
Dịch Giảo Giảo dừng vài giây: "Ngụy Nhã Huyên chết rồi, tôi đứng ra nói mình cùng cô ta đánh qua một trận, đây không phải tự tìm phiền toái cho mình sao?"
Đây chính là tâm lý của bình thường, không ai nguyện ý gây phiền toái, tình nguyện mang theo một tia may mắn giấu giếm đi.
Lúc này Dịch Giảo Giảo đương nhiên muốn cho mọi người thấy bản thân mình trong sạch.
Thần sắc Phó Vân Bách nhìn không ra là có ý gì, hắn chỉ giải quyết việc chung hỏi: "Như vậy xin hỏi Dịch tiểu thư, ba giờ chiều cô ở đâu, có ai làm chứng?"
Dịch Giảo Giảo lần này trả lời rất nhanh: "Có. Chu tiên sinh làm chứng cho tôi."
Trong đám người, Chu tiên sinh rất nhanh bị gọi ra.
Chu tiên sinh gật đầu: "Tôi cùng Dịch tiểu thư dùng cơm trưa cùng nhau, về sau chúng tôi vẫn ở lại trong biệt thự không hề rời khỏi."
Phó Vân Bách liên tiếp hỏi mấy vấn đề, Dịch Giảo Giảo đều trả lời không có điểm đáng ngờ nào.
Dịch Giảo Giảo lúc đầu là muốn hãm hại Minh Thù, nhưng thời gian không thích hợp, ý nghĩ từ đáy lòng của Dịch Giảo Giảo liền bị từ bỏ.
-
Người có hiềm nghi đều rửa sạch hiềm nghi, cục diện trong lúc nhất thời lần nữa lâm vào bế tắc, Ngụy Nhã Huyên đến cùng là bị ai giết?
Cuối cùng Phó Vân Bách chỉ có thể hỏi mọi người vào thời điểm phát sinh đang làm gì, có người nào có thể chứng minh.
Nhưng cuối cùng mọi người đều loại bỏ được hiềm nghi của mình.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, lặng yên đến đêm khuya.
Cục quản lý bên kia thăm dò hiện trường cùng tìm kiếm toàn đảo cũng không phát hiện được gì.
Phó Vân Bách cuối cùng chỉ có thể để mọi người về nghỉ ngơi trước.
Lúc Minh Thù trở về cùng Hài Hòa Hiệu trao đổi một chút.
Hài Hòa Hiệu đối với loại có thể kéo giá trị hận thù này từ trước đến nay đều nghiêm túc cho đáp án vô cùng quả quyết.
【 Có quan hệ, nhưng không phải cô ta giết. 】
Cùng Dịch Giảo Giảo có quan hệ... Nhưng hung thủ không phải cô ta.
Minh Thù chống cằm suy nghĩ sâu xa, đột nhiên nói với đầu bếp nhỏ: "Ban đêm chúng ta ăn thêm đồ ăn đi."
Trang Mông Mông: "??"
【... 】 Suy nghĩ nửa ngày, liền nghĩ ra việc thêm đồ ăn?
Minh Thù biểu thị ăn no mới có sức lực bắt hung thủ, kéo giá trị hận thù.
-
Phó Vân Bách chưa trở về biệt thự, Trang Mông Mông có chút sợ, Minh Thù đành mang người về bên biệt thự của mình.
Dư Thâm có chút bất mãn, nhưng cũng không biểu thị quá nhiều, chỉ trừng mắt nhìn Trang Mông Mông vài lần.
Trang Mông Mông bị trừng vô cùng đáng thương, nhưng nhìn vệ sĩ đầy biệt thự kiên quyết không đi.
Trước đó cô cảm thấy những người vệ sĩ này hung thần ác sát, bây giờ lại cảm thấy bọn họ vô cùng vô cùng đáng yêu, cảm giác an toàn vô cùng.
Dư Thâm kéo Minh Thù vào phòng: "Vệ sĩ sẽ xử lý chuyện này, em không cần phải để ý đến."
"Ừm..."
Lát nữa trẫm làm sao tránh được tiểu yêu tinh đây?
Đánh ngất hay hạ thuốc?
Chọn cái nào thì tốt hơn đây...
Cuối cùng Minh Thù lựa chọn hạ thuốc, đánh ngất xỉu dễ bị phát hiện.
Thuốc Minh Thù đổi từ chỗ Hài Hòa Hiệu không có tác dụng phụ, chờ Dư Thâm ngủ say cô mới trèo cửa sổ ra ngoài.
Đám vệ sĩ bên ngoài hình như phát giác được, Minh Thù lập tức vọt sang bên cạnh, vệ sĩ đi một vòng hơi nghi ngờ đi ra, đi ra một đoạn, hắn giết cái hồi mã thương.
Minh Thù: "..."
Vệ sĩ như vậy hẳn là nên tăng thêm tiền thưởng.
Dịch Giảo Giảo chính là cùng cái tên Chu tiên sinh kia ở một biệt thự khác,những người khác ở biệt thự còn lại, vừa xảy ra chuyện như vậy tất cả mọi người đều không ngủ..
Minh Thù nhìn mấy căn phòng, tìm tới căn phòng của Dịch Giảo Giảo.
Cửa sổ phòng của Dịch Giảo Giảo bị đóng lại, không nhìn thấy tình huống bên trong.
Minh Thù mò thú nhỏ ra, dùng Mãn Hán Hoàn Tịch lắc lư nó đi vào.
Thú nhỏ xù lông, hừ một tiếng.
Nó nhảy đến bên cạnh, chớp mắt liền biến mất.
Thú nhỏ không biết từ chỗ nào đi vào, Minh Thù rất nhanh liền thấy tình hình trong phòng.
Phòng của Dịch Giảo Giảo chỉ có một mình cô ta, bất quá cô ta đang chuẩn bị ra ngoài, hơn nữa còn là nhảy cửa sổ...
Minh Thù: "??!"
Minh Thù nhanh chóng tránh sang bên cạnh, cơ hồ là cùng lúc đó Dịch Giảo Giảo mở cửa sổ ra, cô ta cẩn thận nhìn xung quanh một chút, xác định không có có dị thường liền nhảy ra khỏi cửa sổ, vững vàng rơi xuống mặt đất.
Thú nhỏ nhảy lên người Minh Thù.
Minh Thù theo thói quen lên án nó.
Ngươi nha cố ý có phải hay không hả!!
Thú nhỏ lẩm bẩm giãy dụa.
Ai bảo ngươi gạt ta, ngươi thiếu ta rất nhiều Mãn Hán Hoàn Tịch a!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.