Chương trước
Chương sau
Minh Thù đi theo Dịch Giảo Giảo một đường đến bờ biển.
Cô ta cảnh giác quay đầu nhìn bốn phía, đứng tại chỗ một lúc lâu mới đi về hướng đồi núi của bờ biển.
Trên núi toàn là cây, đá rơi lởm chởm, Dịch Giảo Giảo rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt của Minh Thù.
Minh Thù đuổi theo, đi về phía trước một khoảng cách thì nghe thấy âm thanh truyền tới từ sau bụi cây.
"Tại sao ông giết cô ta?"
Đây là âm thanh tức giận chất vấn của Dịch Giảo Giảo vang lên.
"Tôi không giết cô ta hiện tại người gặp nguy hiểm chính là cô. Nếu cô ta ra ngoài nói lung tung cô cho rằng cô chạy trốn được?"
Trả lời Dịch Giảo Giảo chính là thanh âm của một người đang ông nghe có vẻ lớn tuổi.
"... Vậy tại sao ông lại cướp đi dị năng của cô ấy? Ông còn không xử lý thi thể, ông không sợ người trên đảo không phát hiện được ông sao?"
Người kia hạ giọng: "Tôi đây không phải là thuận tay... Tôi cũng dự định đem thi thể ném vào trong biển, nhưng lúc đó có người tới, tôi chỉ có thể rời đi."
Dịch Giảo Giảo tựa hồ tức giận đến không chịu được, bên kia có chút tạp âm truyền tới, một hồi lâu Dịch Giảo Giảo cắn răng nói: "Hiện tại ông lập tức rời khỏi nơi này đi."
Người kia hừ lạnh một tiếng: "Làm sao rời đi, hiện tại toàn đảo đều phong bế, bất kỳ người nào cũng không được xuất nhập."
"Như vậy cũng không thể ngồi chờ chết, nếu ông bị người ta điều tra ra..."
Âm thanh của Dịch Giảo Giảo đột nhiên biến mất, cô ta trốn sau lùm cây cảnh giác nhìn bên ngoài.
Có tia sáng lờ mờ, Dịch Giảo Giảo nhìn thấy một người từ phía sau cục đá đi ra, bên chân cô có một vật phát ra ánh sáng, vừa vặn đem thân ảnh của cô hiện ra.
Dịch Giảo Giảo nắm một cành cây, nhánh cây bị bẻ gãy, phát ra rất âm thanh răng rắc.
"Ài, đừng trốn nữa, tôi biết cô ở nơi đó, tiểu khả ái."
Tiểu khả ái! Ai mẹ nó là tiểu khả ái của cô!
Dịch Giảo Giảo từ sau lùm cây đi tới, sắc mặt âm trầm: "Tang Âm!"
"Này."
Minh Thù nhìn về phía người đàn ông theo cô ta tới, hơi chu môi: "Tiểu khả ái đây là thông đồng với hung thủ sao?"
Dịch Giảo Giảo cười lạnh liên tục: "Tang Âm chính cô muốn tìm chết."
Minh Thù bóp cổ tay: "Tôi liền thích tìm chết."
Dịch Giảo Giảo thấp giọng nói với người đàn ông: "Giết cô ta!"
Người đàn ông lúc đầu cũng dự định giết Minh Thù, dù sao cũng bị phát hiện, không thể để cho người khác biết.
Cho nên Dịch Giảo Giảo vừa mới nói xong, người đàn ông giống như một cái bóng lao ra, khí thế áp bách kinh người từ trên người hắn toát ra.
Loại cảm giác áp bách kia tựa hồ có thể làm cho người ta sợ hãi.
Nước từ xa liên hoàn tấn công, ý đồ muốn quấn lấy tứ chi của cô, thú nhỏ vẫn chiếu sáng từ nãy giờ đột nhiên nhảy lên một cái, đụng đầu vào một đầu nước bên trên.
Nước bị đụng thành vô số giọt nước, biến mất trong không khí.
Thú nhỏ trên không trung chuyển động, đem một đầu nước khác đánh vỡ, rơi xuống mặt đất xù lông.
Người đàn ông có chút giật mình nhìn thú nhỏ.
Đó là vật gì?
"Thất thần làm gì, giết cô ta mau!" Dịch Giảo Giảo ở phía sau khẽ quát một tiếng.
Minh Thù buông tay ra, tiến lên cùng người đàn ông đánh mấy chiêu, có nước nhiễu loạn, Minh Thù đánh nhau rất không tiện.
Dịch Giảo Giảo không động thủ, cô ta dường như rất có lòng tin với người đàn ông này.
Minh Thù cùng người đàn ông tách ra, lui đến vị trí an toàn.
Con người người đàn ông nhíu lại, lần nữa tạo ra nước, nước liên như thủy xà vung về phía nữ sinh bên kia.
Nhưng đối phương chỉ mỉm cười đứng đó, không có chút ý tứ phản kích nào.
Dị năng hệ thủy là đoạt của Ngụy Nhã Huyên, dị năng của hắn là làm cho người ta sợ hãi...
Thế nhưng dị năng của hắn đối với cô một chút ảnh hưởng đều không có?
"Dùng dị năng để đối phó với một người bình thường, các ngươi có chút quá đáng a."
Nữ sinh trầm thấp phàn nàn một tiếng, nhưng trên mặt cô vẫn mang theo ý cười, làm cho người ta không phân biệt được rốt cục là ý gì.
Nước liên càng ngày càng gần, người đàn ông vốn là bị lời nói của Minh Thù chuyển động, một đầu nước liên trở nên bén nhọn, nhắm ngay vị trí chí mạng của Minh Thù.
Phốc ——
Người đàn ông trừng lớn mắt.
Hắn làm sao nghĩ tới một chiêu liền đánh trúng.
Ngay cả Dịch Giảo Giảo cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng sau đó chính là mừng như điên.
Tang Âm lần này chết chắc?
Thú nhỏ ngồi dưới đất liếm móng vuốt, con ngươi đen bóng hững hờ đảo qua người đàn ông, toát ra một tia trào phúng.
Người đàn ông nhìn nữ sinh bên kia, duỗi tay nắm chặt nước liên chậm chạp rút ra, động tác phảng phất như bị ấn nút chậm.
Bên trên nước liên nhiễm toàn máu, lúc này hiện ra màu đỏ quỷ dị.
Đầu ngón tay cô hơi động một chút, nước liên trong nháy mắt vỡ vụn.
Nước liên bên kia truyền đến lực lượng kinh khủng làm cho nam nhân kinh hãi lui lại một bước, hắn hung hăng cắt đứt liên hệ cùng đầu nước liên bên kia.
"Cô ta..." Nam nhân lui đến bên cạnh Dịch Giảo Giảo, đáy mắt còn lưu lại vẻ kinh hãi: "Cô ta có chuyện gì xảy ra?"
Dị năng sao!
Cô ta dùng tay nắm lấy dị năng!! Cái này con mẹ nó là người bình thường sao?
Trước đó rõ cô không có sở hữu dị năng!!
Dịch Giảo Giảo nhìn người bên kia, đáy lòng cũng bắt đầu hốt hoảng rét run.
Cô ta ổn định tinh thần: "Cùng tiến lên!"
Người đàn ông khẽ cắn môi, kim quang trong lòng bàn tay lấp lóe, sát khí dần dần vút lên.
Ba cái dị năng!
-
Phó Vân Bách cùng cục quản lý đem sự việc ra cắt ghép một lần, lúc này đêm đã khuya, tất cả mọi người đều rã rời.
Hắn nhìn nhìn thời gian, vuốt mi tâm nói: "Về nghỉ ngơi trước đi, báo cho đội tuần tra ban đêm cảnh giác một chút."
Đám người đứng dậy rời đi.
Phó Vân Bách nhìn bọn họ rời đi, những người kia vừa đi ra không bao lâu lại lui trở về.
Không phải đi tới, mà là rút lui trở về.
Chứng minh bên ngoài có người...
Phó Vân Bách nhướng mày, đứng dậy nhìn về phía cổng.
"Nhìn tôi làm gì, tới giúp một chút, một mình tôi kéo hai người không mệt sao?"
Giọng nói thanh thúy của nữ sinh đánh vỡ bầu không khí quỷ dị.
Mà đồng thời thân ảnh người nói chuyện cũng xuất hiện ngoài cổng,cô một cái tay kéo lấy một cái chân, đằng sau hai người bị trói bằng cây mây tùy ý, hình như đã bị kéo một khoảng cách rất dài, trên thân hai người đều có mười phần chật vật.
Phó Vân Bách mấy bước đi tới cửa: "Tang Âm tiểu thư, cô đây là?"
"Các người tìm được hung thủ rồi." Minh Thù buông tay ra, chỉ vào người đàn ông kia nói.
Hung... Hung thủ?
Đám người quan sát tỉ mỉ nam nhân kia, sau đó từng người đối mặt vài lần, dồn dập lắc đầu, đều chưa thấy qua người này.
"Hơn nửa đêm còn giúp bọn ngu ngốc các người bắt hung thủ, các người có phải nên cho tôi một phần thưởng hay không? Được rồi, thưởng tôi cũng không muốn, làm cho tôi chút gì ăn đi, chết đói trẫm."
Đám người: "..."Tại sao lại mắng người a!!
Phó Vân Bách khóe miệng cũng giật giật, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía cô, trừng mắt nhìn Dịch Giảo Giảo: Dịch tiểu thư đây là sao?"
Minh Thù cực kỳ hào phóng: "Mua một tặng một, không cần cám ơn."
Mua một tặng một, cái đồ chơi này còn có thể mua một tặng một?
Minh Thù vượt qua bọn hắn đi vào bên trong biệt thự: "Có gì ăn không? Tôi rất đói a!"
Phó Vân Bách: "..."
Đám người: "..."
Phó Vân Bách cho người đi lấy đồ ăn, rồi cho người mang Dịch Giảo Giảo cùng nam nhân vào bên trong, đóng cửa chính lại.
Phó Vân Bách ngồi đối điện với Minh Thù: "Tang Âm tiểu thư, làm sao cô biết hắn là hung thủ?"
"Chính hắn nói." Minh Thù lấy điện thoại ra, tùy tiện ấn mấy lần.
Đoạn đối thoại của nam nhân cùng Dịch Giảo Giảo từ điện thoại truyền tới.
Ghi âm đến vô cùng rõ ràng, tựa hồ của thể nghe được tâm tình của nam nhân cùng Dịch Giảo Giảo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.