Chương trước
Chương sau
"Tại sao cô ta lại bất động?Không phải cô nói có thể lừa cô ta tới đây sao?" Ngụy Nhã Huyên cùng Dịch Giảo Giảo đứng ở một nơi bí mật gần đó, nhìn chằm chằm hai người bên dưới.
Đêm qua, cô ta gọi điện thoại cho Dư mẫu.
Cô ta muốn biết tại sao Dư mẫu không đuổi nữ nhân bên cạnh Dư Thâm ca ca đi.
Thế nhưng Dư mẫu lại thành khẩn nói với cô ta, quan trọng chỉ cần Dư Thâm ca ca thích là được.
Dựa vào cái gì?
Sau khi cúp điện thoại, cô ta sờ đến tấm danh thiếp kia rồi gọi cho Dịch Giảo Giảo.
Dịch Giảo Giảo sắc mặt cũng không được tốt cho lắm.
Tang Âm kia nhìn thấy mình nhất định sẽ đuổi theo, đặc biệt là lúc không có người...
Thế nhưng hình như cô ta đã tính sai.
Dịch Giảo Giảo không tin, cô ta lại xuất hiện lần nữa ở nơi Minh Thù có thể nhìn thấy, sau đó nữ sinh phía dưới giơ ngón giữa lên nhìn cô ta.
Dịch Giảo Giảo cảm thấy mình đang khiếp sợ.
Cô có phải có bệnh không?
Ánh mắt Ngụy Nhã Huyên cổ quái đề phòng nhìn cô ta.
"Cô và cô ta có phải là cùng một phe không? Cô muốn gạt tôi?" Ngụy Nhã Huyên lui đến khoảng cách an toàn, phát động dị năng: "Nữ nhân kia chiếm lấy Dư Thâm ca ca của tôi, cô cùng cô ta tại sao lại muốn đối phó với tôi?"
Dịch Giảo Giảo liếc cô ta một cái, thần sắc khinh thường: "Tôi đối phó với cô làm cái gì?"
"Cô đừng tới đây!" Ngụy Nhã Huyên quát lớn.
Dịch Giảo Giảo đi về phía cô ta, che miệng cô ta lại, hạ giọng: "Cô ồn ào cái gì? Tại sao tôi phải cùng tô ta..."
"Ô ô... Thả..."
Ngụy Nhã Huyên là dị năng hệ thủy, nước liên tục từ dưới chân Dịch Giảo Giảo vòng lên, hung hăng hất cô ta qua một bên.
Dịch Giảo Giảo có chút chật vật ngã bên cạnh, Ngụy Nhã Huyên thở một ngụm, lập tức vung ra đợt nước thứ hai.
"Cô bình tĩnh một chút!" Dịch Giảo Giảo hét về phía Ngụy Nhã Huyên.
Ngụy Nhã Huyên không biết là bị hù dọa hay là hành vi chọc giận cô ta của Dịch Giảo Giảo vừa rồi, lúc này chỉ toàn công kích, hoàn toàn không nghe Dịch Giảo Giảo nói.
Dịch Giảo Giảo không thể không phản kích.
-
Minh Thù cùng Dư Thâm từ bờ biển trở về đã là chạng vạng tối, ánh sáng dưới chân trời đỏ quạch như máu.
Trang Mông Mông một mặt lo lắng chờ ở cửa ra vào.
Thấy cô xuống xe, lập tức chạy tới: "Âm Âm, có người mất tích."
"Ừ?" Minh Thù có chút nhíu mày: "Cho nên?"
Trang Mông Mông nói: "Tôi nghe Phó Vân Bách nói người mất tích tên Ngụy Nhã Huyên, là Dư Thâm tiên sinh... Biểu muội, còn có người nói nhìn thấy các người quan hệ không tốt."
"Nghi ngờ tôi?"
Trang Mông Mông gật gật đầu.
Đồ vật của Ngụy Nhã Huyên đều còn ở biệt thự, nhưng chính là không thấy người, điện thoại không gọi được, lần cuối cùng thấy cô ta đã là thời điểm ăn điểm tâm buổi sáng, về sau cũng không có ai gặp qua cô ta.
Trang Mông Mông nhìn điện thoại chấn động một cái, con ngươi có chút siết chặt: "Tìm được..."
Minh Thù chuẩn bị tiến vào biệt thự: "Tìm được là tốt rồi chứ sao."
Trang Mông Mông đem hai chữ đằng sau bổ sung hoàn chỉnh: "Thi thể."
Minh Thù có chút dừng lại, nhìn về màn hình điện thoại của Trang Mông Mông một chút, hẳn là nhóm của cục quản lý phát hình ảnh Wechat.
Ngụy Nhã Huyên vẫn mặc một thân váy bồng, nhưng mà váy có chút tổn hại, đã không còn mỹ cảm trước đó.
Cô ta trừng lớn mắt nằm trên một đống đá vụn, mặt và cánh tay đều có không ít vết thương bị róc thịt, trong mắt phảng phất còn lưu lại vẻ kinh hoàng.
Máu trên người đã đông lại tạo thành màu đỏ sậm, nguyên nhân có lẽ là điện thoại quay chụp cùng lúc ánh sáng chiếu vào nên nhìn máu khá là quái dị.
Ban đầu cục quản lý muốn giấu giếm chuyện này nhưng đã tới không kịp, lúc đó hiện trường đã có nhiều dị năng giả ở đó.
Sự việc một dị năng giả chết đã truyền ra ngoài.
Đã không giấu được, Phó Vân Bách chỉ có thể triệu tập tất cả mọi người tập hợp lại nơi tổ chức yến tiệc hôm qua.
Dị năng giả lục đục xuất hiện, Minh Thù đưa Dư Thâm tới một vị trí hẻo lánh.
Chờ cục quản lý người xác định tất cả mọi người ở đây, Phó Vân Bách mới lên sân khấu.
"Chắc tất cả mọi người đều đã biết sự việc vừa xảy ra? Có một dị năng giả bị sát hại, hoạt động trong đảo nhỏ lúc đó vẫn phong bế, cho nên hung thủ khẳng định đang ở trong chúng ta, đây là tư liệu người bị hại..."
Màn hình lớn sau lưng Phó Vân Bách bắt đầu phát ra tư liệu của Ngụy Nhã Huyên, cùng ảnh chụp thời điểm tử vong.
"Cái gì đó, có lẽ là tự sát?"
"Ông đây là hoài nghi chúng tôi giết người sao? Chúng tôi tới tham gia hoạt động, giết người làm gì, tôi cũng không biết người kia."
"Đúng thế, dựa vào cái gì hoài nghi chúng tôi?"
Phó Vân Bách giơ tay, mọi người cho hắn mặt mũi nên yên tĩnh.
"Chúng tôi đã đã kiểm tra, không phải tự sát, từ trên tấm ảnh này mọi người cũng có thể nhìn ra, làm gì có phương thức tự sát như vậy?"
Dừng một chút, Phó Vân Bách nói: "Mọi người có đầu mối gì hãy cung cấp cho tôi, mau chóng tìm được hung thủ mọi người cũng an tâm."
Mọi người hai mặt nhìn nhau một lát, đến cùng là không ai nói nặng lời, dù sao cũng có một dị năng giả chết rồi.
Tất cả mọi người có hiềm nghi cũng không là phải đơn độc hoài nghi ai.
Phó Vân Bách lại nói vài câu, sau đó chừa lại cho mọi người không gian thảo luận.
Hắn xuống sân khấu trực tiếp đi về phía Minh Thù.
Trang Mông Mông có chút thấp thỏm bất an, Phó Vân Bách giơ tay, bàn tay rơi vào trên đỉnh đầu của cô, xoa xoa trấn an.
Bên này đều bị vệ sĩ vây lại, không ai có thể tới gần, Phó Vân Bách đẩy kính mắt: "Sự việc so với tôi nói phức tạp hơn rất nhiều, Dư thiếu gia cùng Tang Âm tiểu thư trước tiên có thể trở về, tôi sẽ an bài chuyên cơ cho hai người."
Minh Thù hiếu kì: "A, không phải hoài nghi tôi sao?"
Trẫm cái đã sẵn sàng đổ vỏ, sao hiềm nghi lại bị loại bỏ rồi?
Phó Vân Bách liếc nhìn cô một cái, hạ giọng nói: "Dị năng của Ngụy Nhã Huyên không còn."
Hắn đã xác nhận Minh Thù không sở hữu dị năng, đã không sở hữu dị năng, tự nhiên sẽ không hấp thu được dị năng của người khác.
Nếu là tử vong bình thường hiềm nghi của cô có lẽ tương đối lớn, dù sao trước đó có người trông thấy bọn cô cùng Ngụy Nhã Huyên nói chuyện qua, còn không được vui vẻ cho lắm.
Minh Thù: "Vậy có lẽ tôi có đồng bọn thì sao?"
Phó Vân Bách: "..."
Cái này mẹ nó có phải là có tật xấu hay không!
Người khác ước gì mình không có hiềm nghi, cô lại giống như ngại mình hiềm nghi không đủ nhiều!!
"Trò hay còn chưa bắt đầu, náo nhiệt như vậy, đi cái gì." Minh Thù chống cằm nhìn Dư Thâm: "Anh đi sao?"
"Em quyết định." Đối với việc Ngụy Nhã Huyên chết, Dư Thâm biểu hiện vô cùng lạnh nhạt.
Minh Thù hướng về phía Phó Vân Bách buông tay.
Phó Vân Bách: "..."
Phó Vân Bách nghĩ nếu Dư Thâm rời đi, bất quá hắn cũng muốn giao Trang Mông Mông cho họ mang đi, hắn sợ... Có người sẽ gây bất lợi cho Trang Mông Mông.
Thân là người của cục quản lý, hắn có thể vì Dư Thâm an bài, nhưng không thể đơn độc vì Trang Mông Mông an bài.
Hai người kia... Thật đáng giận a!
Phó Vân Bách nhức đầu không thôi.
Bên kia có người gọi hắn, Phó Vân Bách chỉ có thể nhanh chóng bàn giao hai câu rồi đi xử lý.
Trang Mông Mông hỏi: "Âm Âm, cô nói sẽ là ai làm ra?"
Minh Thù nhìn về đại sảnh: "Ai cũng có thể."
Trang Mông Mông: "Một người đang êm đẹp tại sao lại chết rồi, còn tàn nhẫn như vậy cướp đi dị năng của cô ta."
Trang Mông Mông dừng vài giây: "Tôi nghe nói thời điểm trước khi bị tước đoạt dị năng, lúc còn sống sẽ vô cùng đau khổ..."
Cô nói xong nhịn không được rùng mình một cái.
Cô trước đó nhiều lần bị bắt, nếu như không được người khác cứu cô cũng không biết kết cục của mình sẽ thế nào.
Thế giới dị năng giả thật là đáng sợ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.