Mặt trời xuống núi, Minh Thù và Tô Miên cùng nhau trở về.
Tô Miên vui vẻ đi ở phía trước, cô như suy nghĩ điều gì nhìn chằm chằm vào hình bóng của Tô Miên.
Sao lại xuất hiện tình huống này chứ.
Cô mở lòng bàn tay ra nhìn một chút, dường như cũng chưa từng xuất hiện tình huống tăng sức mạnh, lẽ nào máu của hắn chỉ có hiệu quả trong lần đầu?
Hay là nói, lần trước cũng không phải vì hắn, chỉ là vừa đến lúc cơ thể này nên thăng cấp?
-
Cuối tuần, mới sáng sớm Đồng Diệp đã gọi điện thoại qua đây.
“Ở đâu vậy? Chuyện lần trước có đầu mối rồi.” Tiếng Đồng Diệp từ trong điện thoại truyền ra: “Gặp mặt tôi sẽ nói với cậu.”
Hình xăm... lần trước?
Minh Thù và Đồng Diệp hẹn xong địa điểm gặp mặt.
Tô Miên từ từ cài khuy áo quần đi ra, hắn hiện tại giống như đã xem nơi này là nhà của mình vậy, liếc nhìn người nằm trên ghế sô pha: “Cô muốn đi đâu?”
“Có việc.”
“Tôi cũng muốn đi.”
“Đi chết cậu cũng đi sao?” Sáng sớm đã thấy ghét.
“Đi nào.” Tô Miên cười: “Cô đi đâu thì tôi đi chỗ đó, tôi muốn nói lời giữ lấy lời.”
“...”
Đồng Diệp thấy Minh Thù mang Tô Miên qua đây, biểu cảm không hề nói lên là lo lắng hay là gì khác.
Đồng Diệp kéo Minh Thù khẽ nói: “Sao cậu mang hắn đến vậy?”
“Hắn muốn cùng đến đây.” Trẫm còn có cách nào chứ.
Đồng Diệp phát điên: “Hắn muốn tới thì cậu mang theo sao?”
Đây là một con người!
“Đúng vậy.”
“Phất Vũ.” Nét mặt Đồng Diệp nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458604/chuong-1113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.