Chương trước
Chương sau
Người của Hội Cứu Thế đúng là có xuất hiện ở Kim Bất Hoán, nhưng đó đều là chuyện của hơn một năm trước.
Huyết tộc kia không dốc hết sức gây xung đột với Huyết tộc Kim Bất Hoán, lúc chiến đấu đã để lộ ra hình xăm kia.
Nhưng từ đó cũng không ai nhìn thấy Huyết tộc Hội Cứu Thế. 
Minh Thù hỏi hắn: “Tên Huyết tộc kia tới làm gì?”
Cổ Sâm trầm ngâm chốc lát: “Nghe nói là tới tìm hiểu thánh khí.”
Không nghe ngóng được tình hình cụ thể, Huyết tộc kia đến rồi đi cũng không biết ai là ai. 
Hơn nữa đây là chuyện của một năm trước, ngay cả Cổ Sâm cũng không nghe ngóng được.
Đồng Diệp trả thù lao cho tên Huyết tộc đứng bên cạnh, Cổ Sâm cũng không ngăn cản đây là chuyện hắn được nhận.
Từ khi Kim Bất Hoán xuất hiện, Đồng Diệp cứ líu ríu hỏi cô tại sao lại biết Cổ Sâm. 
“Quen biết trước đây.” Minh Thù thuận miệng đáp một tiếng.
“Sao tôi không biết?”
“Cậu không biết nhiều chuyện lắm.” 
Đồng Diệp: “...”
Đồng Diệp quyết định không tính toán với cô: “Hôm nay cũng không phải là tay trắng trở về, ít ra còn biết đến sự tồn tại của Hội Cứu Thế, tìm thánh khí... chắc là bọn họ, bọn họ muốn làm gì vậy?”
Đồng Diệp sờ lên cằm suy nghĩ. 
Hội Cứu Thế... có thể trước đây hắn chưa nghe nói qua.
Nghe được ý của Cổ Sâm, trong Huyết tộc chỉ một bộ phận rất ít người biết được sự tồn tại của bọn họ.
“Hai vị đại nhân.” 
Đồng Diệp quay đầu, một tên Huyết tộc quấn áo choàng đen vội vã đã chạy tới.
Huyết tộc hơi khom lưng: “Đây là đồ vật của các người quên mang đi.”
Là bản vẽ hình xăm được sao chép ra. 
Minh Thù nhận lấy, đây là bản sao chép Đồng Diệp còn rất nhiều, cần gì phải mang trả lại...
Minh Thù híp mắt lại, thu tờ giấy đó về.
Đồng Diệp không chú ý tới sự khác thường của Minh Thù nhưng Tô Miên nhìn thấy. 
Trên giấy ngoài hình vẽ còn viết hai chữ - cẩn thận.
Là nhắc nhở cố ấy cẩn thận?
Cẩn thận cái gì? 
“Chia nhau ra tìm, nói không chừng còn có đầu mối.” Đồng Diệp nói: “Nơi này tập trung rất nhiều Huyết tộc, tập trung nghe ngóng một chút, tôi cũng không tin Hội Cứu Thế gì đó thực sự làm sạch sẽ đến vậy.”
Đồng Diệp cảm thấy chuyện gì đến cũng đến rồi, không thể uổng công một chuyến được.
Minh Thù không quan tâm. 
Đồng Diệp đi hướng bên kia, Minh Thù mang Tô Miên đi theo.
Trên đường có tên Huyết tộc to gan muốn đối đầu với Tô Miên, bị Minh Thù đánh cho khóc tại trận, Huyết tộc xung quanh thấy cô không dễ trêu chọc cũng không dám tiến lên.
Kim Bất Hoán chiếm diện tích rất lớn, Minh Thù đi lung tung cũng không thấy điểm lặp lại. 
“Những người đó đi làm gì?” Tô Miên đột nhiên kéo Minh Thù một cái, chỉ vào con đường bên cạnh.
Không ít Huyết tộc đều đi vào một hướng.
Minh Thù liếc mắt nhìn bên kia: “Không biết.” Những Huyết tộc này làm những gì Minh Thù đều không có hứng thú. 
Có thời gian như vậy, còn không bằng trở về ăn đồ ăn vặt.
“Hôm nay có hàng tốt, đều là hàng đi đấu giá.”
Tiếng nói chuyện từ bên cạnh Tô Miên truyền đến, người đó ôm lấy áo choàng đen, đứng ngạo nghễ ở sát mép, mũ trùm của hắn hơi kéo ra có thể thấy chiếc cằm râu ria xồm xàm. 
Minh Thù liếc hắn một cái, không trả lời kéo Tô Miên rời đi.
Chủ động nói chuyện, không phải lợi dụng thì cũng là kẻ mê sắc.
Người kia đáp lời, đột nhiên xốc hộp đàn màu đen bên cạnh lên và đuổi theo: “Các người không muốn đi xem sao? Đấu giá người sống như vậy, một tháng chỉ có một lần.” 
Tô Miên chỉ nghe thấy bốn chữ đấu giá người sống.
Đấu giá con người?
“Không có hứng thú.” Minh Thù kéo Tô Miên đi về một hướng khác. 
Ở nơi Kim Bất Hoán này, đấu giá con người có gì kỳ lạ đâu.
Người đó theo đuôi bọn hắn, mãi cho đến khi gần đó không có Huyết tộc gì, đột nhiên nhảy lên trước, hạ giọng: “Các người đang tìm Hội Cứu Thế à?”
Minh Thù lúc này mới nhìn về hướng Huyết tộc trước mặt, trong miệng hắn ngậm một thỏi gỗ nhỏ màu tím, lúc đến gần có một mùi hơi hăng. 
Minh Thù nghi ngờ: “Làm sao ngươi biết?”
Người đàn ông gật gật chỉ ở vị trí lỗ tai: “Là vô tình nghe được.”
Ánh mắt Minh Thù nhìn vào trên hộp đàn màu đen mà hắn xách, một lát sau mới hỏi: “Ngươi muốn thế nào?” 
Người kia nói: “Giao dịch đi, ta nói cho các ngươi biết một ít thông tin cơ bản về Hội Cứu Thế, các ngươi mang ta đến khu đấu giá.”
“Ngươi là con người, đến khu đấu giá làm gì, phá à hay là cứu người?”
Trên người hắn ta có một mùi kỳ lạ của loài người, lừa gạt một ít kẻ ngu ngốc thì được chứ không thể lừa gạt được cô. 
Người đó có chút sửng sốt rồi bình tĩnh lại: “Đây chỉ là một giao dịch, ngươi biết được điều muốn biết, ta có được điều ta muốn có.”
-
Khu đấu giá ở tận bên trong Kim Bất Hoán, ai vào nơi này đều phải kiểm tra thân phận. 
Khu đấu giá khác với bên ngoài, môi trường ở đây thoải mái ngay cả không khí cũng hết sức tươi mát.
Huyết tộc đến nơi này, không chỉ có riêng Huyết tộc Kim Bất Hoán, còn có nhiều Huyết tộc khác cũng tới tham gia.
Dù sao nơi đây... 
Có thể mua được con người.
Một người sống miễn là nuôi dưỡng thật tốt là có thể làm thức ăn của Huyết tộc.
Lúc nghiệm chứng thân phận, sẽ đưa bọn họ đi đến căn phòng nhỏ độc lập. 
Người đàn ông rõ ràng có chút lo lắng, nhưng thấy Minh Thù lấy được bảng số đơn giản lại thở phào nhẹ nhỏm.
Minh Thù dựa theo bảng số, tìm được chỗ ngồi.
Khu đấu giá này không phân biệt đẳng cấp, dựa vào thứ tự đi vào, nhận được số bao nhiêu thì sẽ ngồi ở đó. 
Nói không chừng người ngồi bên cạnh chính là một đại lão.
Đám người của Minh Thù đã ngồi vào vị trí ở giữa, phía sau còn trống hơn một nửa.
Minh Thù kéo Tô Miên nhích lại gần hơn, tránh tiếp xúc với Huyết tộc bên cạnh. 
Tô Miên không quen ánh mắt xung quanh cứ quan sát hắn, cảm giác áp bức đó cực kỳ khó chịu, giống như đồ vật bị người khác đánh giá.
Ánh mắt Minh Thù lướt nhẹ bốn phía, cảm giác này đã biến mất.
Vào được rồi, người đàn ông cũng giữ lời hứa thực hiện nội dung giao dịch: “Ngươi muốn biết điều gì về Hội Cứu Thế?” 
Minh Thù nhìn về phía sân khấu bị che bởi tấm vải màu đen: “Có thể tìm thấy bọn họ ở đâu.”
“Hội Cứu Thế không có địa điểm liên lạc cố định, ngươi muốn tìm bọn họ, sợ rằng có hơi phiền phức.” Người đàn ông nói.
“Vậy bọn họ thường liên lạc như thế nào? Dựa vào tiềm thức sao?” 
“Hội Cứu Thế biết hoàn thiện hệ thống, mỗi thành viên liên hệ với người nào, đều có quy định.”
Minh Thù hiểu ngay: “Bán hàng đa cấp à.”
“...Cũng có thể hiểu như vậy, ngoại tuyến chỉ có thể liên lạc với trực tuyến, trực tuyến với trực tuyến hoàn toàn không có cách nào tiếp xúc được, cũng để tránh việc Hội Cứu Thế bị phát hiện, xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.” 
Minh Thù nghiêng đầu nhìn hắn: “Ngươi biết rõ về Hội Cứu Thế như vậy nhất định là có cách rồi?”
Người đàn ông trầm ngâm một lát: “Có thì có, nhưng cái này đã vượt quá thông tin cơ bản của Hội Cứu Thế, ngươi hỏi chuyện khác đi.”
“Ta chỉ muốn biết chuyện này.” 
Thực ra cô cũng không muốn biết nhiều, chỉ là muốn làm rõ mọi chuyện nên mới làm phiền đến tổng hội, cần gì phải vất vả đi tìm.
Chủ yếu là Đồng Diệp đang rất cố gắng tìm kiếm.
Giọng nói người đàn ông đột nhiên sắc bén: “Ngươi tìm bọn hắn để làm gì?” 
Minh Thù: “Chuyện này có liên quan gì đến ngươi?”
“Huyết tộc Cứu Thế Hội đều là những kẻ điên khùng.” Người đàn ông nói: “Ngươi muốn gia nhập với bọn họ?”
Cổ Sâm nói Huyết tộc Cứu Thế Hội đều là người điên, người này cũng nói cứu thế hội là người điên. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.