Minh Thù không biết mình đã rời khỏi sơn cốc của bộ tộc Khổng Tước được bao xa rồi, chắc hẳn đã rất xa.
Phía chân trời đã hửng lên sắc nhạt.
Từ chân trời bỗng xuất hiện một bóng người.
Sau đó hắn chậm rãi ngã xuống ngay trước mắt của cô.
Mình Thù từ từ đi tới rồi ngồi xổm xuống nhìn hắn.
Vân Hoang quỳ rạp trên đất, hắn dường như thở không ra hơi nên thấy Minh Thù đi tới cũng không thèm cử động.
“Cậu chạy xa như vậy cơ à, lợi hại thật đó.” Minh Thù kéo hắn đứng dậy, tức giận hỏi: “Có bị thương chỗ nào không?”
Hai má lạnh cóng của Vân Hoang áp sát vào bộ ngực mềm mại của cô.
“Không…”
Mặc dù trên người Vân Hoang đang cực kỳ bẩn thỉu nhưng đúng thật cũng không thấy vết thương nào.
Cảnh tượng này giống hệt như lần trước, sau khi hắn vẽ xong bức thần thú thì tất cả sức lực đều như bị rút cạn.
“Ở phía trước… mau bắt hắn lại!”
Tiếng bước chân và tiếng gầm giận dữ từ phía chân trời vang lên như đánh thức cả bầu trời. Ánh sáng đã chan hòa khắp muôn nơi.
Đột nhiên Vân Hoang đẩy cô: “Đi mau…”
Minh Thù dìu hắn đứng lên nhìn về phía chân trời, đám người thú đang lờ mờ chạy tới, chỉ trong nháy mắt cả hai đã bị bao vây.
“Ngươi lại trêu chọc gì bọn họ rồi?” Minh Thù nhẹ giọng hỏi.
Vân Hoang từ chối hành động muốn dìu hắn của Minh Thù, hắn chậm rãi nắm lấy cổ tay cô, một cảm giác lạnh lẽo truyền đến nhưng cũng không phải là lạnh đến thấu xương.
“Dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458568/chuong-1077.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.