Ước chừng sau một nén hương.
"Hu hu hu..."
"Chúng tôi sai rồi, chúng tôi sai rồi."
Một đám xã hội đen bị bắt về hiện nguyên hình... Không phải, chó mực kêu rên đầy đất.
"Đừng đánh, chúng tôi có mắt như mù, chúng tôi sai rồi, xin lỗi, xin lỗi..."
"Hu hu hu... Đau quá, cái mông của tôi."
"Cái đuôi của tôi, hu hu..."
Ôn Noãn trợn to mắt nhìn sự hỗn loạn trước mặt. Người thú trước đây còn vô cùng dữ tợn, lúc này biến trở về hình thú nằm đầy trên mặt đất. Bộ dạng đó đúng thật có chút hài hước buồn cười.
Nhưng Ôn Noãn lại không cười nổi.
Cô gái kia... có dao!
Cô không phải người của thế giới này?
Tới nơi này lâu như vậy, Ôn Noãn cũng biết thế giới này không có thứ đồ sắt này.
Minh Thù đánh chó xong, một bộ dạng như bị rút hết sức lực, nhanh chóng lấy trái cây bổ sung thể lực.
Ôn Noãn cứ nhìn cô đứng ở đó ăn trái cây.
"..."
Cô ấy là tới cứu bọn họ sao?
Minh Thù bổ sung thể lực xong, giẫm một cái lên người thú đang chuẩn bị bò dậy, hai mắt người thú trợn ngược, hôn mê bất tỉnh.
Minh Thù đi tới bên cạnh Ôn Noãn, ánh mắt nhìn chằm chằm cô ta.
Ôn Noãn nuốt một ngụm nước bọt, người này... là người thú.
Nhưng tại sao cô ấy lại có dao?
Chẳng lẽ là thế giới này thực sự có đồ sắt, chỉ là trước đây cô không có tiếp xúc được?
Nghĩ đến đây, Ôn Noãn nuốt nghi vấn đến cửa miệng trở về, không dám tùy tiện lên tiếng nhận thân thích.
Ôn Noãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458552/chuong-1061.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.