Trong dạ dày Ôn Noãn vẫn rất khó chịu. Mặc dù Minh Thù hào phóng chia cho cô một củ khoai lang đỏ, cô cũng chỉ ăn hai miếng, chia phần còn dư lại cho người thú khác.
Ôn Noãn tỉnh táo lại, bắt đầu suy nghĩ.
"Cô nói cô tới cứu tôi, vì sao?"
"Cô biết nấu cơm đó." Còn có trị giá hào quang có thể đổi đồ ăn vặt nữa.
Ôn Noãn cảm thấy lúc cô gái trước mặt trả lời, một đôi mắt sáng trưng trong suốt và giọng nói nhẹ nhàng mỉm cười, giống như cô ấy khiến người ta cảm giác rất vui vẻ.
Cảm giác đó...
Nói như thế nào đây.
Giống như đột nhiên được người khác cần.
Ở nơi xa lạ này, thế giới nguy hiểm khắp nơi, cô ngoại trừ bất lực và tuyệt vọng lại cảm thấy được cần.
Kiểu nữ chính ngốc nghếch đáng yêu như Ôn Noãn, người khác cho điểm tốt liền cảm động. Minh Thù muốn gạt cô ta... không phải, dỗ trở về, đây cũng không phải chuyện gì khó.
Sắc trời dần dần tối lại, người thú còn lại đều chọn rời đi.
Cuối cùng chỉ còn lại Minh Thù và Ôn Noãn cùng với bọn người thú của bộ tộc Chó Mực nằm trên mặt đất giả chết.
Không giả chết lẽ nào ngồi dậy bị đánh sao?
Từ lúc nào mà người thú của bộ tộc Khổng Tước lại lợi hại như vậy?
Điều này không phù hợp với quy tắc mạnh yếu của thế giới người thú nha!
Phạm quy!
Đây là phạm quy!
Minh Thù ném toàn bộ nhóm người thú này vào rừng cây khô.
Từng người một giống như cá khô bị treo lên vậy.
Giết?
Giết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458553/chuong-1062.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.