Chương trước
Chương sau
Thủ lĩnh Lợn Rừng nhìn Minh Thù và tộc nhân, đem hàng tích trữ của bọn họ quét một lượt sạch sẽ.
Minh Thù đứng ở trên đất trống nhìn bộ tộc Lợn Rừng, thủ lĩnh Lợn Rừng thân thể cao lớn co lại thành một dúm, không hiểu sao có chút thương cảm.
Minh Thù hỏi: “Biết lỗi rồi sao?” 
Thủ lĩnh Lợn Rừng liên tục gật đầu: “Đã biết đã biết, ta cũng không dám nữa.”
Bà nó còn dám nữa sao!
Đao vũ khí kỳ quái thì thôi, còn có thứ có thể trực tiếp đem mặt đất thành cái hố lớn như vậy 
Hắn cũng không dám tưởng tượng, hôm đó nếu như hắn chạy nhanh một chút, bản thân hắn phải chăng sẽ bị nổ banh tành.
“Ngoan.”
Minh Thù vẫy tay, cho các tộc nhân rút lui trước. 
“Dao Lạc, Dao Lạc, cứu ta, nhanh cứu ta...”
Giọng nói hoảng sợ truyền tới từ phía bên cạnh.
Nhĩ Nhã và tộc nhân còn lại bị buộc chung một chỗ, Nhĩ Du đơn độc nằm ở một bên đã ngất đi, con gái thủ lĩnh Lợn Rừng ở bên cạnh. 
Tiếng vừa rồi chính là của Nhĩ Nhã.
Thủ lĩnh Lợn Rừng nhanh chóng lên tiếng: “Dao... Dao Lạc thủ lĩnh, cái này... những người thú này, người... muốn mang về không?”
Hắn hiện tại đâu còn còn dám giữ những người thú này nữa. 
Minh Thù nhìn ánh mắt Nhĩ Nhã, giọng nói chậm rãi: “Không cần, coi như là đổi của ngươi nhiều thức ăn đi.”
Tộc nhân phía sau: “...” Về sau thủ lĩnh có phải cũng bắt bọn họ đổi thức ăn hay không?
Thủ lĩnh thật đáng sợ. 
Thủ lĩnh Lợn Rừng: “...”
Đây là diệt trừ kẻ chướng mắt sao?
Dù sao cô mới vừa lên chức, Nhĩ Nhã và Nhĩ Du... 
Thủ lĩnh Lợn Rừng cảm giác mình lĩnh ngộ được chân lý, âm thầm hạ quyết tâm, tuyệt đối sẽ không cho Nhĩ Du bọn họ trở về.
Minh Thù khoát tay, rời đi trong tiếng thét chói tai của Nhĩ Nhã.
Thủ lĩnh Lợn Rừng đầu cũng không dám ngẩng lên, mãi đến khi Minh Thù đi ra một khoảng cách, hắn mới thoáng ngẩng đầu. 
“Phù phù...”
Thủ lĩnh Lợn Rừng thở dốc, giống như cá sắp chết khô.
Quá dọa người. 
“Thủ... Thủ lĩnh...”
Người thú phía sau cũng không khá hơn chút nào, bọn họ đều bị giật mình.
Thủ lĩnh Lợn Rừng chịu đựng run rẩy căn dặn: “Về sau gặp phải bộ tộc Khổng Tước thì đi đường vòng, ai dám trêu chọc bọn họ, tự gánh lấy hậu quả.” 
“Vâng vâng vâng...”
Có cảnh ngày hôm nay, ai còn dám trêu chọc bọn họ.
“Thủ lĩnh, người cảm thấy ánh mắt cô ta nhìn chúng ta rất kỳ quái không?” 
Thủ lĩnh Lợn Rừng: “Chỗ nào kỳ quái?”
Người thú suy nghĩ một chút, cố gắng tìm từ để mô tả: “Ta cảm thấy, cô ta muốn ăn chúng ta.”
Thủ lĩnh Lợn Rừng sợ hãi. 
Người thú dường như cảm giác mình nói từ không quá chuẩn, lại bổ sung một câu: “Ta chính là cảm thấy như vậy.”
Thủ lĩnh Lợn Rừng không dám nhớ lại, hắn chỉ... làm như không biết.
Có người thú qua đây hỏi: “Thủ lĩnh, những người thú này làm sao bây giờ?” Bọn họ cũng là bộ tộc Khổng Tước. 
Thủ lĩnh Lợn Rừng suy nghĩ một chút: “Trước đem bọn họ nhốt lại, nhốt riêng Nhĩ Du và Nhĩ Nhã.”
“Cha, con muốn Nhĩ Du!” Công chúa Lợn Rừng béo mập trong mắt chỉ có Nhĩ Du.
Thủ lĩnh Lợn Rừng nhíu mày: “Vậy con cẩn thận một chút, đừng để cho hắn chạy.” 
Công chúa Lợn Rừng vỗ ngực cam đoan: “Cha yên tâm.”
“Ngươi làm cái gì! Buông anh trai ta ra, ngươi buông anh...”
“Mọi người muốn làm gì, đừng đụng ta. Anh... Anh...” 
Nhĩ Nhã tiếng thét chói tai dần dần yếu xuống, thủ lĩnh Lợn Rừng nhìn phía xa, bí hiểm đứng yên không nhúc nhích.
Hắn phải nghỉ ngơi.
Chân còn có chút run. 
-
[Ký chủ, không cứu nữ chính sao?]
Trên đường trở về, Hài Hòa Hiệu lên tiếng nhắc nhở. 
Nữ chính bằng giá trị hào quang.
Giá trị hào quang bằng đồ ăn vặt.
Nữ chính bằng đồ ăn vặt. 
“Cứu!”
Tộc nhân nhao nhao quay đầu, nhìn về phía Minh Thù.
Minh Thù: “...” 
“Không có việc gì không có việc gì, mọi người về trước đi.” Minh Thù bonhf tĩnh mỉm cười: “Danh Chiết, ai dám cướp đồ ăn vặt của ta... Không phải, ai dám xằng bậy, chém bọn họ.”
Minh Thù đem một cây đao giao cho Danh Chiết.
Danh Chiết: “...” 
Danh Chiết lo lắng mang theo tộc nhân rời đi.
Minh Thù chuyển một phương hướng, dựa theo Hài Hòa Hiệu chỉ dẫn trèo đèo lội suối... Hài Hòa Hiệu, ngươi không nói là xa như vậy!
Thế giới người thú chưa từng có phương tiện giao thông, toàn dựa vào đi bộ, cái này rất lãng phí đồ ăn vặt. 
[Phía trước là đến.]
Hài Hòa Hiệu không nói dối, Minh Thù lượn quanh qua một sườn đất nhỏ, ánh mắt cũng trống trải, phía trước là một mảnh rừng khô héo.
Thế giới người thú đa phần đều là khô hạn, mặt đất đất đai nứt nẻ. 
Vật tư thiếu thốn, sinh tồn gian nan.
Minh Thù đi về phía trước một khoảng cách, liền thấy bên ngoài trên đất trống cánh rừng héo rũ, vây quanh không ít người thú.
Vị trí ở giữa, có không ít người thú bị trói, Minh Thù liếc mắt liền thấy một cô gái trắng noãn. 
Nữ chính rất dễ nhận ra, cô ấy là con người nên cùng người thú rất dễ phân biệt.
So sánh cách khác, chính là người phương Đông trà trộn vào người phương Tây.
Lúc này tình hình có chút khó coi, trên mặt đất có không ít vết máu và xác chết, xác chết động vật gì đều có. 
Mà người thú giống cái bị người thú giống đực đè xuống đất, ngay trước mặt của nhiều người như vậy, trực tiếp giao phối.
Minh Thù: “...”
Nữ chính lui ở phía sau, nhưng vẫn bị một người thú giống đực kéo ra ngoài, vải vóc trên người nữ chính vốn là không nhiều lắm, bị người thú giống đực lôi kéo, xoạt một tiếng liền rách ra. 
Nữ chính sợ đến mức hét lên một tiếng, đáy mắt tràn đầy tuyệt vọng và hoảng sợ.
Minh Thù gặm hết trái cây vứt hạt lui về phía sau, xông ra hét lớn một tiếng: “Buông cô ấy ra!”
Cảnh tượng quái dị yên tĩnh, ngay cả người thú đang vận động đều dừng lại. 
“Để cho ta!”
Minh Thù bình tĩnh bổ sung hết.
Người thú tuy là chuyển đổi thành hình người, nhưng vẫn có thể nhận ra, những người thú trước mặt này chắc là bộ tộc Chó Mực. 
Bộ tộc được đánh giá thấp kém nhất quanh đây.
Người thú dẫn đầu bộ tộc Chó Mực quan sát Minh Thù: “Bộ tộc Khổng Tước?”
“Bộ tộc Khổng Tước lại để một giống cái đơn độc đến đây, điên rồi sao?” 
“Ha ha, ngày hôm nay để cho chúng ta gặp phải, nhìn thấy chúng ta không chạy còn dám xông lên, cũng chỉ trách cô ta xui xẻo.”
Minh Thù đồng ý gật đầu: “Xin nhớ những lời này của các ngươi.”
Bộ tộc Chó Mực: “...” 
Dường như có chút không đúng, giống cái này làm sao không có chút hoang mang nào?
Người thú dẫn đầu suy nghĩ một lát: “Chậc, đem cô ta bắt lại mang về.”
Nếu là chính mình tự tìm tới cửa, vậy không được trách bọn họ. 
Ở chỗ này, một người thú mất tích là chuyện rất bình thường, chỉ cần bọn họ không thừa nhận, ai biết là bọn họ bắt nào.
Người thú không có ý tốt lập tức nhìn Minh Thù.
Các người thú liếc nhau, đồng thời hướng phía Minh Thù nhào qua, mục tiêu là cánh tay của cô. 
Minh Thù ngón tay bóp kêu "răng rắc", khóe môi mỉm cười hoàn mỹ, ánh mắt dịu lại nhìn người thú đang lao tới.
Kế tiếp…
Rút đao thôi! 
Bộ tộc Chó Mực cũng chưa từng thấy qua đao, trên mặt đao hiện lên tia sáng lạnh, những khuôn mặt “chó” đều ngơ ngác.
Cái này là vật gì vậy...
Cô ta từ đâu rút ra? 
“Đừng đứng đực ra đó, xông lên đi về phía trước!” Lúc Minh Thù rút đao, đám người thú này đứng lại, lúc này đang phòng bị nhìn cô.
Minh Thù vui vẻ hướng đám người thú vẫy tay.
Thử xem đao mới của trẫm. 
[Ký chủ, rốt cuộc cô có bao nhiêu đao?]
Minh Thù cũng không biết, mấy thứ này kỳ thực đều là thú nhỏ làm ra, thú nhỏ đại khái là có... bộ sưu tập?
Nhìn thấy thứ gì đều ném vào không gian, trừ đồ ăn ra còn lại toàn bộ đều chất đống thành núi trong không gian. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.