Diêu Doanh tìm được nơi Minh Thù nói, chân trời đã rạng sáng, trời đất phủ sương trắng.
Cô ta liếc mắt liền thấy ông Diêu bị cây mây kỳ lạ quấn lấy treo trên đó, sương mù bay lượn mờ ảo, rất quái dị.
Toàn thân Diêu Doanh run lên, lửa giận và lo lắng len vào đầu, tim đập thình thịch không ngừng.
Cô ta vội vàng chạy đến chỗ ông Diêu.
“Ba… Ba, ba tỉnh lại đi, ba sao rồi?”
Cây mây ở trên cao, cách mặt đất khá xa, trong lúc nhất thời Diêu Doanh không tìm được cách thả ông Diêu xuống.
Ông Diêu bị treo lâu như vậy, miệng lưỡi khô khốc, mất đi ý thức.
Nghe thấy âm thanh, ông ta chật vật mở mắt ra.
“Doanh… Doanh Doanh…” Ý thức ông Diêu chợt bừng tỉnh: “Đi mau, nhanh, đi tìm chú hai con…”
“Đến chậm như vậy, tôi còn tưởng rằng cô không đến chứ.”
Giọng nói thanh thúy truyền đến từ bên cạnh, Diêu Doanh chợt nhìn sang, Minh Thù một mình đi ra từ trong màn sương sớm.
Cả người cô bị màn sương bao phủ, huyền ảo không chân thật lại tự dưng khiến người ta cảm thấy áp lực, không dám nhìn thẳng về phía đó.
Diêu Doanh chắn ngang trước mặt ông Diêu: “Cô đừng tới đây…”
Ông Diêu bảo cô ta đi.
“Cha, con sẽ không bỏ cha lại.” Diêu Doanh vẻ mặt kiên định.
Không thể không nói ông Diêu và Diêu Doanh đều rất quan tâm đối phương.
Đây chính là sự khác biệt giữa con mình và con nhà người khác.
Khiến cho người khác nhà tan cửa nát, vẫn còn có lương tri phụ từ tử hiếu.
Người như thế…
Xứng đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458448/chuong-952.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.