Văn phòng.
Minh Thù bắt chéo chân, nhìn tiểu quỷ ngồi xổm trong góc: “Ngươi có nguyện vọng gì?”
“Không có!”
Tiểu quỷ vô cùng lớn tiếng nói.
Bây giờ nó vẫn chưa muốn biến mất, cô gái này lại không yên lòng.
“Ngày mai ta lại hỏi.”
“…”
“Cốc cốc…” Văn phòng có người gõ cửa.
“Vào đi.”
Trần Văn đẩy cửa đi vào: “Cô không thể dọn dẹp mấy thứ bên ngoài một chút sao? Nhìn dọa người quá.”
“Như vậy mới có phong cách.”
“Phong cách gì chứ, phong cách đói nghèo?” Khóe miệng Trần Văn khẽ cong.
“Nói đúng rồi đấy.”
“…” Cô thắng. Trần Văn để tài liệu trong tay xuống trước mặt cô: “Cái này là thị trưởng bảo tôi chuyển giao cho cô.”
“Gần đây anh…” Minh Thù dừng lại một chút: “Gây chuyện?”
Trần Văn khó hiểu: “Tôi có thể gây chuyện gì, cả ngày bận phá án đến nỗi không biết trời nam đất bắc gì nữa.”
“Phía sau anh là một dãy đứa trẻ kìa.” Minh Thù tùy ý nói.
Trần Văn mới vừa rồi còn chưa có cảm giác gì, đột nhiên nổi da gà toàn thân.
Cái gì gọi là một dãy đứa trẻ?
Trẻ mà dùng “một dãy” để miêu tả?
Một dãy…
Trần Văn càng nổi da gà nhiều hơn.
Rất dọa người.
Trần Văn đột nhiên như nhớ tới cái gì: “Gần đây có vụ án một đứa trẻ mất tích… Cô thực sự nhìn thấy rất nhiều đứa trẻ theo sau tôi sao? Trông dáng dấp ra sao? Bọn họ theo tôi làm gì? Bọn họ theo tôi có phải là chứng minh đều đã chết rồi không?”
“Tôi đâu biết.” Minh Thù mở tài liệu ra, chặn lời nói của Trần Văn trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458449/chuong-953.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.