Chương trước
Chương sau
Lão Bì ngay từ khi cảm nhận được sự xuất hiện của linh hồn đứa bé đã biết là sẽ có chuyện.
Nếu không có sự cho phép của hắn linh hồn đứa bé chắc chắn sẽ không ra ngoài trừ khi có người uy hiếp, cho nên phản ứng đầu tiên của hắn là rời khỏi nơi này.
Nhưng hắn không ngờ tới bản thân còn chưa kịp chạy thoát, thì đã thấy Minh Thù ngồi trong ký túc của hắn gặm bánh mì với dáng vẻ như một tên thổ phỉ.
Lão Bì: “???” Cô ta bị điên à?
“Lão Bì? Cái tên này của ngươi là ai đặt cho thế?”
Lão Bì bị một sợi dây trói lại ngoài đầu ra chẳng có chỗ nào động đậy được.
“Ngươi có biết ta là ai không? Ta khuyên ngươi mau thả ta ra.” Lão Bì kêu lên, giọng nói giống như mấy mụ phù thủy trong truyện cổ tích không phân biệt được là nam hay nữ.
Minh Thù rung đùi cười nhẹ một tiếng: “Thế ngươi biết ta là ai không?”
Lão Bì: “…” Hắn đương nhiên là biết cô gái này là ai.
Minh Thù mỉm cười nói: “Chút nữa ta còn phải đi ăn đêm, chúng ta nói nhanh nhé.”
Lão Bì: “???”
Cái quái gì thế?
Minh Thù đi thẳng vào vấn đề: “Ngự Quỷ thuật là gì?”
Lão Bì nheo nheo con mắt vốn đã rất nhỏ, lóe lên một tia nhìn lạnh nhạt: “Tại sao ta phải nói cho ngươi biết chứ?”
Minh Thù cắn bánh mì, hơi nghiêng đầu ánh sáng trên đầu cô chiếu xuống cũng nghiêng theo, từng tia sáng như vỡ ra đọng trong mắt của cô phát ra thành những quầng sáng long lanh.
Rõ ràng ánh mắt đó hết sức ôn hòa, không có chút sát khí nào nhưng không hiểu sao Lão Bì vẫn cảm thấy ớn lạnh.
Minh Thù thở dài, giọng nói nhẹ nhàng như thì thầm: “Cứ phải để ta động thủ thôi, ngươi đợi chút nhé đợi ta ăn xong bánh mì đã.”
Lão Bì: “…”
Lúc thì ăn đêm, lúc thì ăn bánh mì.
Cô ta đang giỡn với hắn đấy à.
Minh Thù phủi phủi tay, kéo Lão Bì ngồi lên ghế: “Đừng có kêu gào đấy làm người khác chú ý kéo đến không hay đâu, nếu như mà không chịu được thì nói cho ta biết Ngự Quỷ thuật là gì, được rồi ta bắt đầu đây.”
Vẻ mặt Lão Bì hết sức ngơ ngác.
Nhưng một giây sau cả người hắn đột nhiên run rẩy, cảm giác đau đớn như toát ra từ xương tủy.
“A!”
Thú nhỏ ngồi ở bên ngoài rung rung cái chân ngắn củn, một làn khí vô hình tỏa ra bao phủ lấy toàn bộ căn nhà.
Kêu to thế kéo theo người ngoài đến con sen lại bị người ta bắt, nó lại phải đi cứu, hừ!
Nửa giờ sau, Minh Thù miệng gặm bánh mì tay kéo Lão Bì ra ngoài, nói với thú nhỏ: “Đi thôi.”
Thú nhỏ nhanh nhẹn lăn đến, bám lấy quần áo Minh Thù leo lên ngồi trên vai cô.
Minh Thù cầm điện thoại bấm số gọi cho thị trưởng: “Thị trưởng ngài có muốn bắt tội phạm không? Đến bắt nhớ đem theo đồ ăn nhé, hung thủ tặng ngài luôn đó.”
Minh Thù đi ra khỏi khu chung cư, Cố Tri đứng trong bóng tối bóng dáng cao lớn dường như được phủ bởi một lớp sương mỏng, Minh Thù lặng lẽ nhìn hắn một lúc.
Mi mắt cô hơi cụp xuống che đi ánh rạng ngời trong mắt. Thú nhỏ nằm trên vai cô dùng chân cào cào cô, con sen ơi ngươi thay đổi rồi, trước kia ngươi chỉ thích có mình ta cơ mà!
Minh Thù liếc nó, ta thích ngươi lúc nào?
Thú nhỏ tiếp tục cào cào, trước kia, trước kia ngươi thích ta, giờ ngươi thay đổi rồi, ngươi không còn là con sen của ta nữa!
Minh Thù "hừ" một cái, được thôi ngươi đi tìm con sen khác đi dù sao thì ta cũng không nuôi nổi ngươi.
Thú nhỏ nghe như sét đánh ngang tai. Nó giơ giơ cái chân xù lông lên phản đối.
Ngươi, ngươi dám qua cầu rút ván à! Ngươi muốn xù mất bữa ăn thịnh soạn của ta sao, đừng có mà mơ!
Minh Thù nhún vai, có phải lần đầu đâu chứ ngươi kích động làm gì.
Thú nhỏ cảm thấy mình đang phải chịu hàng ngàn nỗi đau. Lần sau sẽ không làm lành với cô ta nữa, nó muốn thay con sen!
Thú nhỏ lắc mình một cái biến mất khỏi vai Minh Thù.
Minh Thù vuốt vuốt vai rồi kéo Lão Bì đi về phía Cố Tri.
Cố Tri vừa nhìn là đã nhận ra Minh Thù, liền bước nhanh về phía cô: “Hắn là ai?”
Mới có vài phút mà cô đã vác ở đâu về một tên thư sinh, à nhầm xấu xí như thế khẩu vị thay đổi chóng mặt thế cơ à?
“Hung thủ.”
“Hả?”
Hung thủ gì cơ?
Cố Tri một lúc lâu sau mới phản ứng được cô đang nói về hung thủ nào.
Trong phút chốc cả người đã cảm thấy không ổn.
Vợ cứ chơi ăn gian hoài phải làm sao đây, online đợi sốt ruột quá.
Thị trưởng đích thân tới. Lão Bì lúc này đang nằm trên đất, mắt trợn ngược trông như một con thú bị đánh ngất.
Ánh mắt thị trưởng chợt lạnh: “Là hắn sao?”
Chính là kẻ đã giết vợ, con và cháu của hắn sao?
Minh Thù: “Thị trưởng xin cho tôi nói thẳng, nếu ông muốn định tội chết cho hắn sẽ không dễ dàng chút nào vì hắn là kẻ sai khiến quỷ giết người, pháp luật của người sống không có tác dụng gì với người chết đâu.”
Thị trưởng đột nhiên ớn lạnh ánh mắt quét xung quanh, nơi này có quỷ à?
Hình như sau lưng thấy lành lạnh…
Người đàn ông này thường ngày quyết định chính sách của cả một thành phố giờ này, bây giờ lại thấy không biết phải làm thế nào: “Vậy…Vậy phải làm sao?”
Những chuyện này trước đây ông ta không bao giờ tin nhưng bây giờ lại không thể không tin.
Minh Thù rất thản nhiên nói: “Giết hắn báo thù dù sao thì ở đây cũng chẳng có ai, chỉ có trời biết đất biết tôi biết ông biết, yên tâm tôi sẽ giữ kín chuyện này.”
Thị trưởng: “…”
Cố Tri: “…”
Lão Bì còn một chút ý thức cũng run lên.
Người phụ nữ này thật là đáng sợ, dám xúi giục thị trưởng giết người, nhỡ như thị trưởng nhất thời kích động giết hắn thật thì sao. Người không có họ hàng thân thích như hắn nếu có biến mất thì cũng chẳng có ai đi tìm.
Thị trưởng đương nhiên là muốn giết tên hung thủ này để báo thù cho người thân. Nhưng ông ta không thể ra tay.
Ánh mắt thị trưởng tối xuống nhìn Lão Bì: “Ta là thị trưởng ta không thể giết người, ta không thể không tuân thủ pháp luật nếu ta mà làm như thế thì có khác gì những kẻ như hắn.”
“Thế thì ông cứ nhìn hắn tự do ngoài vòng pháp luật đi.”
Thị trưởng nhíu chặt lông mày lại. Nếu thực sự như lời của cố vấn Thiên nói hắn sai khiến quỷ giết người, thì ông làm sao có thể định tội cho hắn chứ.
Minh Thù thấy thị trưởng đang đấu tranh tư tưởng hết sức dữ dội nháy mắt nói: “Thị trưởng trong tay tôi có một bản ghi âm ông có muốn lấy không?”
Thị trưởng nhìn Minh Thù, Lão Bì ngạc nhiên cô ta ghi âm lúc nào vậy.
“Có yêu cầu gì không?” Thị trưởng hiểu ra ngay cô ta nói như vậy sẽ không dễ dàng gì mà đưa cho ông.
Minh Thù mím nhẹ môi nói: “Đơn giản ấy mà, mua đồ ăn vặt cho tôi là được rồi.”
Thị trưởng: “…” Điều kiện trao đổi gì vậy.
Cố Tri: “…” Tôi đưa cho em bao nhiêu thẻ như thế vẫn không đủ để em ăn sao? Sao em vẫn đòi đồ ăn của người khác thế.
Nhắc đến thẻ, đến bây giờ vẫn không thấy có tin nhắn báo trừ tiền nào, cô ấy nhận nhưng cũng không dùng.
Đoạn ghi âm Minh Thù đưa cho thị trưởng không phải là toàn bộ cuộc nói chuyện mà cô chỉ chọn đúng lúc hắn nói về việc giết người nhà thị trưởng để ghi âm, những cái khác thì không ghi lại.
Còn về Ngự Quỷ thuật…Từ thời xa xưa đã có một dòng họ được di truyền Ngự Quỷ thuật. Người của dòng họ này có khả năng nhìn thấy quỷ, có thể giao tiếp với quỷ.
Dòng họ được di truyền kỹ năng này là dòng họ Thiên, chỉ có người của Thiên gia mới học được thuật này một cách chính thống nhất.
Những người như Lão Bì học được chỉ là phiên bản lỗi của bí kíp Ngự Quỷ thuật từ Thiên gia lộ ra ngoài, được rất nhiều người thay đổi qua nhiều năm.
Trình tự luyện của họ được chia làm các cấp độ khai hồn, ngự quỷ, săn quỷ, luyện quỷ.
Luyện quỷ là cảnh giới cao nhất.
Lão Bì đã luyện tới cấp độ luyện quỷ vì chỉ có luyện quỷ mới có thể khiến quỷ giết người.
Trình tự luyện của Thiên gia cũng giống như vậy, nhưng cụ thể như thế nào hắn cũng không biết, vì hắn chưa được nhìn thấy thuật Ngự Quỷ chính thống bao giờ cả.
Còn Diêu Oanh học được đều là những cái đơn giản chỉ có thể khiến quỷ bảo vệ mình.
Lão Bì cũng chỉ làm việc giúp ônh Diêu, ông ta có vẻ như muốn lấy được bí kíp hoàn thiện của thuật này.
Diêu gia…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.