Chương trước
Chương sau
Trong ký ức của nguyên chủ không có chút gì nhắc đến Ngự Quỷ thuật, mà cha của nguyên chủ lại không để lại vật gì có liên quan đến thuật đó.
Tuy nhiên theo những gì mà cô đã trải qua trước đây, cùng với sự thay đổi trong cơ thể của cô chắc chắn là có mối liên hệ với Ngự Quỷ thuật.
Nguyên chủ từ nhỏ đã có thể nhìn thấy quỷ, cha cô cũng không chủ động nhắc đến vấn đề này, lẽ nào nguyên chủ đã được khai hồn từ lúc đó rồi sao?
Khai hồn là có thể nhìn được quỷ.
Không ổn, phải ăn chút gì đó để bổ não mới được, hại não quá.
Minh Thù bình tĩnh lại mới phát hiện ra mình đang ở một căn phòng lạ, Cố Tri đã thay một bộ đồ ở nhà bước ra, nháy mắt với cô: “Em sao vậy?”
Một lúc sau Minh Thù mới nhớ ra là Cố Tri có nói là sẽ cung cấp chỗ ở cho cô, trước kia lúc thì cô ngủ ở văn phòng của Cố Tri, lúc thì ngủ ở văn phòng làm việc, không có chỗ ở cố định.
“Có hai phòng em chọn phòng nào?” Cố Tri lau tóc đến gần Minh Thù nháy nháy mắt: “Đương nhiên em có thể ngủ chung phòng với tôi, tôi không có ý kiến gì đâu”
“Nhưng tôi có ý kiến.”
Cái thứ yêu tinh này cả ngày chỉ muốn leo lên long sàng của trẫm, phải dập ngay lửa khi mới nhen nhóm mới được.
Cố Tri dựa vào gần cô cái đầu còn ướt nhẹp cọ vào làm ướt hết mặt Minh Thù: “Xem xét đi mà, cực phẩm đẹp trai dáng chuẩn như tôi khó tìm lắm đấy.”
Minh Thù cười khẩy một cái: “Có điều kỹ thuật kém.”
Kỹ thuật kém?
Lão tử kỹ thuật kém ư?
Em đã thử bao giờ đâu mà dám nói…
Phải bình tĩnh, bình tĩnh. Bình tĩnh lão tử có thể thắng.
Cố diễn viên hít một hơi thật sâu, ghé đầu sát vào tai Minh Thù hơi ngửa đầu ngậm nhẹ vào tai cô nói: “Kỹ thuật của tôi có kém hay không, em thử là biết mà.”
“Không cần.”
Minh Thù đẩy hắn ra cầm một túi đồ ăn vặt trên ghế lên chọn luôn một phòng đóng cửa lại, khóa Cố Tri ở ngoài một cách nhanh gọn.
Cố Tri nhìn cửa phòng bất lực dựa mặt vào cửa. Sao vợ không ngủ với mình, sao vợ lại không ngủ với mình. Thật là khó chịu quá!
Cố Tri đi vào nhà tắm xối nước lần nữa, hắn nằm trên giường nhưng không có cách nào ngủ được. Hắn ngồi bật dậy nhìn chằm chằm vào bức tường ngăn cách mình với vợ ánh mắt cuồn cuộn sát khí.
Tường: “…” Ta làm sai cái gì rồi sao?
Ngày hôm sau Cố Tri cho người dỡ bức tường đó ra.
Minh Thù: “…”
Hắn ta làm thật đấy à, người có tiền thật là ngang ngược đúng là không động vào được, không động vào được.
Tường thì dỡ rồi nhưng vẫn còn hai cái giường, Cố Tri lại gặp khó khăn.
Có cách nào giải quyết hai cái giường này một cách tự nhiên mà không giả tạo không?
Lúc đầu khi chọn nhà sao hắn lại đi chọn nhà có hai phòng cơ chứ, đầu óc hắn đúng là có vấn đề rồi.
"Reng...reng."
Cố Tri chân đạp lên giường hết sức bực dọc cầm điện thoại lên gắt gỏng: “Có chuyện gì?”
Hà Nhân Niệm ở đầu dây bên kia đơ mất vài giây: “Cố đội trưởng sao thế, ăn nhầm lựu đạn à, mới sáng ra…Hay là không được giải quyết nhu cầu?”
“Có gì nói nhanh lên.” Lão tử còn đang bận dẹp giường.
Hà Nhân Niệm: "Trước cậu bảo tôi đi điều tra văn phòng thập tam nguyệt, tôi điều tra được rồi."
Cố Tri nhấc chân ra khỏi giường, hỏi: “Là ai vậy?” Dám ức hiếp vợ lão tử.
“Hề hề, muốn tôi nói cũng được, Cố đội trưởng cậu nói cho tôi một chuyện đã.” Hà Nhân Niệm cười một cách nham hiểm.
Cố Tri nói theo phản xạ: “Dạo này không đi quét ổ gái đâu.”
Hà Nhân Niệm điên tiết chỉ muốn nhảy ra khỏi điện thoại đánh cho Cố Tri một trận, hắn nghiến răng nói: “Tôi muốn hỏi cậu với cố vấn Thiên thế nào rồi?”
“Cậu không nhìn ra à?”
Cố Tri nhìn bóng người ở ngoài phòng khách ánh mắt bỗng trở lên dịu dàng, hắn nhất định phải bỏ đi một cái giường!
“Ai mà biết được cậu nghĩ gì muốn chơi đùa thôi hay thật lòng, có điều bao nhiêu năm như vậy mà cậu không có cô gái nào bên cạnh tôi lại cứ tưởng cậu bị đồng tính… lần này là nghiêm túc đó hả?”
“Tôi đã nói giỡn bao giờ chưa?”
Hờ, ngẫm lại thì thấy cậu ta là thằng có thể đùa bất cứ lúc nào và ở bất cứ đâu. Mới hôm trước còn lừa hắn vào cục cảnh sát.
Đương nhiên là hắn biết Cố Tri vì sao lại lừa mình, là vì hắn làm những việc không ra gì, nhưng mà tất cả cũng là vì cái tên trai tân già này thôi. Nhọc lòng vì anh em, hắn đâu có sung sướng gì!
Cố Tri hạ thấp giọng, trong giọng nói nhẹ nhàng có vài phần cảnh giác: “Cả đời này tôi chỉ muốn ngủ với cô ấy.”
“Không chán à?” Nghĩ đến việc hắn cả đời chỉ ngủ với một người thật đúng là rất chán ngán.
“Ha ha, cái loại đến người yêu còn không có như cậu không hiểu được đâu.”
"Ai nói là tôi không có người yêu chứ?" Hà Nhân Niệm tức tối.
“Thay người liên lục cũng được gọi là người yêu ư?” Cố Tri cười nhạo: “Những người đó cùng lắm chỉ được gọi là bạn ngủ cùng thôi, cậu thích họ không? Đến mặt họ cậu còn chả nhớ nữa là.”
“…” Hà Nhân Niệm bị công kích đến mức không còn gì để nói, quyết định không thèm nói chuyện đến cái tên Cố đội trưởng đang đắm chìm trong men tình này nữa: “Là Diêu Doanh của Diêu gia thuê người làm, cô ta làm rất gọn gàng làm tôi điều tra mãi mới được.”
Nói xong Hà Nhân Niệm cúp máy luôn, nếu hắn không cúp máy có khi hắn sẽ tức đến phun máu mà chết mất. Có điều tên đó thực sự có thể thích người khác sao. Hà Nhân Niệm cười hết sức gian xảo bắt đầu phát tán tin này cho mọi người.
Dĩ nhiên lúc này Cố Tri không hề biết, hắn còn đang nghĩ về Diêu Doanh.
Diêu Doanh? Cô ta không phải chỉ là một kẻ thấp bé sao? Người như cô ta sao lại gây chuyện với vợ hắn chứ? Chẳng lẽ là ghen tỵ với sắc đẹp của vợ hắn sao?
Không được phải tìm cơ hội xử lý cô ta mới được. Dám ức hiếp vợ của lão tử, lão tử phải cho ngươi chết!
Cố Tri gọi điện cho ông Cố: “Cha, có phải cha với Diêu gia có hợp tác làm ăn phải không? Không, con không từ chức đâu, nhưng nếu cha dừng hợp tác với họ con sẽ đưa con dâu về ra mắt cha, ok thế nhé!”
“Ok cái gì thế?”
Cố Tri vội vàng cúp máy: “Không có gì.”
Minh Thù vẻ nghi ngờ nhìn hắn, nói: “Tôi ra ngoài đây.”
Cố Tri bước ra khỏi phòng: “Đi đâu thế?”
Lại ra ngoài làm loạn sau lưng hắn rồi.
“Đi bàn chuyện làm ăn.”
“Tôi đã nói là tôi nuôi em rồi mà.” Vợ đáng yêu như vậy không thể cứ thế cho đi ra ngoài được, phải nhốt trong nhà mới đúng. Hắn cau mày: “Văn phòng của em…”
Cố Tri nuốt mấy chữ "...Thì kiếm được mấy đồng" vào trong, nhoẻn miệng cười: “Em thích thì cứ mở, tôi ủng hộ em.”
Hu hu ánh mắt của vợ thật đáng sợ.
Minh Thù đi đến gần cửa thay giầy mở cửa, cô đột nhiên dừng lại quay đầu lại nói: “Tôi không cần anh nuôi, nhưng nếu anh mua đồ ăn vặt cho tôi thì tôi cũng không có ý kiến gì đâu.”
"Cạch." Cửa phòng đóng lại.
Cố Tri có chút không hiểu, không có ý kiến gì tức là sao? Chẳng lẽ trước kia cô ấy rất có ý kiến sao? Hừ có ý kiến mà ăn đồ của người ta mua nhiệt tình thế à.
Một phút sau, chỉ số thông minh của Cố đội trưởng đột nhiên tăng vọt tâm trạng vui ngây ngất như say.
Hắn nhìn vào chiếc giường trong phòng vẻ mặt lộ ra ý cười nham hiểm, hôm nay hắn nhất định phải dẹp bỏ cái giường này đi.
Giường: “…” Lúc ngươi ngủ trên ta đâu có nói vậy đâu.
Tường: “…” Nhìn kết cục của ta đi, ngươi đừng chống đối làm gì nữa đây mới chính là đàn ông.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.