Chương trước
Chương sau
"Nó nói... người đó tên là lão Bì, nó hay đi hút năng lượng của những con quỷ khác."
Hút đồng loại thu hoạch năng lượng.
"Ngươi có thể làm hại con người không?" Minh Thù hỏi tiểu quỷ.
Trước khi tới tiểu quỷ đã bị cô dạy dỗ một trận hơn nữa trước đây đồng loại không có sự khác nhau, cho nên tiểu quỷ có thể đối phó nó.
Tiểu quỷ suy nghĩ một chút: "Chưa thử qua."
Trước đây nó cũng hù dọa qua Thiên Tuế, nhưng căn bản không có làm qua hành động tổn thương nào cả.
"Tới đây, ngươi thử xem có thể bóp hắn hay không." Minh Thù không chậm trễ chút nào chỉ vào Cố Tri.
Cố Tri: “...”
Lão tử trêu chọc cô sao!
Dựa vào cái gì bóp cổ lão tử.
Tiểu quỷ nhìn Minh Thù, nghĩ đến dạo gần đây những đãi ngộ của mình ở nơi này và tiếng khóc "ê a ê a" thê lương của linh hồn em bé.
Nó bay tới bên người Cố Tri.
Cố Tri liếc nhìn Minh Thù.
Tiểu quỷ vươn tay...
Cố Tri đột nhiên quay đầu, tiểu quỷ đối diện với ánh mắt của Cố Tri, cặp mắt kia đen tối như mực lập tức quỷ cũng cảm thấy không ổn.
Trên người phảng phất có áp lực thực sự, làm cho nó không dám tiến thêm một bước nào nữa.
Nhưng rất nhanh thì ánh mắt Cố Tri chuyển sang mê mang, như là nhìn không thấy nó.
"Vợ..." Cố Tri dựa vào bên người Minh Thù.
Cô lại để cho con tiểu quỷ này bóp lão tử!
Sao không phải bóp cô vậy!
Bỏ đi...
Minh Thù ấn đầu Cố Tri lên người mình, cản trở ánh mắt hắn, hất hất cằm về phía tiểu quỷ, ý bảo nó bóp nhanh lên.
Tiểu quỷ: “...”
Người đàn ông này rất đáng sợ!
Vừa rồi trong khoảnh khắc đó, cảm giác hắn có thể thấy mình.
Hơn nữa...
Còn là sự cảnh báo đặc biệt đáng sợ.
Hu hu...
Hai người này đều không thể đắc tội.
Minh Thù cười rực rỡ: "Nhanh lên một chút!"
Tiểu quỷ cắn răng, bay tới, bóp cánh tay Cố Tri.
Tay nó xuyên qua cánh tay Cố Tri, không có bóp trúng.
Tiểu quỷ lập tức lui về bên người linh hồn em bé.
Coi như tiểu quỷ không lợi hại bằng linh hồn em bé, nhưng cũng gần như nhau, nhưng nó không thể chạm vào con người.
Vậy tại sao linh hồn em bé kia có thể làm hại con người? Chẳng lẽ là vì nó ăn đồng loại?
Minh Thù im lặng ôm Cố Tri, ngón tay khoát lên đầu vai hắn, tay kia đặt ở đỉnh đầu hắn, như có như không vuốt nhè nhẹ.
Cố Tri thoải mái chỉ còn thiếu hai tiếng khò khè.
Tiểu quỷ không đành lòng nhìn, ban ngày ban mặt mà hai người này không hề biết xấu hổ!
Một lúc lâu sau, Minh Thù buông Cố Tri ra, hắn ngã xuống phía dưới, Minh Thù nhanh chóng đỡ hắn.
Đôi mắt hắn nhắm chặt, hô hấp đều đặn.
Vậy cũng ngủ thiếp đi được sao?
Khóe miệng Minh Thù co giật, cô nhìn quanh bốn phía văn phòng căn bản không có chỗ để ngủ.
Quăng ra ngoài đi.
-
Lúc Cố Tri tỉnh lại, ánh sáng mờ nhạt bên ngoài cửa sở chiếu vào, xung quanh vô cùng tối tăm.
Trời tối sao?
Cố Tri ngẩng đầu, khuôn mặt của cô gái bên cạnh bị ánh đèn điện thoại chiếu vào, lúc sáng lúc tối.
"Vợ..." Cố Tri kêu một tiếng.
Xung quanh tối sầm lại.
Sau đó là cánh môi hắn ấm nóng hẳn lên.
"Ồ..."
Đầu óc Cố Tri vừa mới tỉnh táo một chút, lại biến thành mơ hồ, không suy nghĩ được gì cả.
"Biết tôi đứng bao lâu rồi không? Buông tay!"
Cố Tri còn chưa lấy lại tinh thần sau khi bị hôn, giọng nói âm trầm của Minh Thù vang lên.
Sau đó cả người hắn bị xốc lên, có tiếng bước chân bước về phía cửa.
Cố Tri dựa vào cái ghế, một lát sau đưa tay sờ lên môi, mới vừa rồi là hắn ngủ mớ sao?
Dường như vợ hôn hắn.
Cố Tri nghe tiếng cửa mở, mà đối phương không hề có ý dừng lại.
Hắn nhanh chóng đứng dậy, ánh mắt quét về phía tiểu quỷ ngồi xổm trong góc, người ở ngoài cửa đã không thấy tăm hơi, bước chân hắn di chuyển đi về phía tiểu quỷ.
Tiểu quỷ: “...” Làm, làm cái gì vậy!
Cố Tri cao ngạo nhìn xuống tiểu quỷ, vặn vặn cổ tay.
Dám bóp lão tử.
-
"Là nơi này sao?"
Minh Thù nhéo linh hồn em bé, đứng bên ngoài tiểu khu, tay kia cầm bánh mì gặm.
Linh hồn em bé "ê a ê a" gật đầu.
"Dẫn đường."
Linh hồn em bé không dám phản kháng Minh Thù, trước đây vì Cố Tri dựa vào cô, cô không thể tùy tiện di chuyển nên nó nỗ lực chạy trốn, nhưng dù là cô không thể di chuyển, cũng có thể dễ dàng bắt nó lại.
Còn dữ hơn cả lão Bì kia.
Hu hu.
Người ta vẫn còn là con nít mà.
Người ta cũng không muốn làm chuyện xấu.
Đều tại lão Bì kia ép thôi.
"Đừng khóc, có ghê sợ hay không!"
"Ê a ê a..." Lại không có người có thể nghe, hu hu!
Linh hồn em bé cũng không có dẫn Minh Thù đi tới hộ gia đình ở tiểu khu, mà dẫn cô vòng qua lầu đơn, đi đến cửa sau.
Linh hồn em bé chỉ vào cánh cửa cách đó không xa.
"Ê..." Chính là chỗ này.
Minh Thù nhìn sang bên kia, cánh cửa rỉ sắt đứng sừng sững trong bóng đêm, nhìn không thấy ánh sáng.
Minh Thù ném cái túi đựng đồ trong tay xuống, đi về phía cánh cửa.
Còn chưa đến gần, cánh cửa soạt một cái từ bên trong kéo ra.
Một bóng đen từ sau cửa ló ra.
Nhảy vào bụi cây xanh biếc bên cạnh cực nhanh, xông về phía tường của tiểu khu.
Minh Thù khom lưng nhặt mấy cục đá từ dưới đất lên, cân nhắc, ném về phía bóng đen kia.
Bóng đen nghe tiếng gió, nghiêng người tránh sang một bên.
Tảng đá trúng bụi cây bên trong, tiếng "lộp bộp"... vang lên.
Nhưng bóng đen không ngờ chính là, theo sát phía sau còn có vài cục đá, hắn có thể tránh thoát một cục nhưng không thể đồng thời tránh khỏi nhiều như vậy.
Một cục đá trong đó trúng chân của hắn, bóng đen nhào về phía trước, lăn hai vòng trên mặt đất.
Trước mắt xuất hiện linh hồn của em bé, khuôn mặt nhăn nhúm.
Bóng đen kinh ngạc, đang muốn ngẩng đầu thì ngực vô cùng nặng, cả người bị đạp trên mặt đất.
"Chạy cái gì vậy, đuổi theo thật lãng phí sức lực."
Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái từ đỉnh đầu vang lên.
Bóng đen không rên một tiếng nào, vỗ tay một cái gió lốc kéo tới mấy con quỷ đột nhiên xuất hiện giương nanh múa vuốt nhào về phía Minh Thù.
Mấy con quỷ này còn lợi hại hơn quỷ theo Diêu Doanh nhiều.
Bóng đen thừa dịp Minh Thù đối phó mấy con quỷ, nhanh chóng đứng lên nhấc chân chạy.
Minh Thù từ trong bồn hoa ngắt một nhánh cây, thuận tay lắc lắc, cành lá bị nát, bay lã chã xuống.
Tiếng quỷ kêu thảm thiết, nghe đến bóng đen tê cả da đầu chạy trốn với tốc độ nhanh hơn.
Bức tường của tiểu khu ở ngay phía trước, hắn nhảy lên một cái, trúng ngay biên giới của bức tường.
Nhưng vào đúng lúc này, một đống vật kỳ quái từ trên tường rào nện xuống.
Một đoàn nho nhỏ.
Không biết là cái gì.
Chợt lóe lên hết sức quái lạ.
Theo bản năng, hắn dang tay ngăn cản ở phía trước.
Đống đồ đạc kia rơi vào hắn cánh tay hắn, cánh tay răng rắc một tiếng, tiếp lấy cả người hắn rơi xuống bồn hoa phía dưới, hét thảm một tiếng.
Tiếng kia vừa gấp lại vừa bén nhọn.
Trong bóng đêm truyền ra, nghe đến tê cả da đầu.
Thú nhỏ run run lông đủ màu sắc trên người.
Con sen này thực sự càng ngày càng vô dụng, loại mặt hàng này cũng muốn nó ra tay.
Con sen cần thêm đồ ăn!
Phải thêm đồ ăn!
Muốn Mãn Hán toàn tịch!
Minh Thù chậm rãi đi tới khom lưng nhặt thú nhỏ lên ôm lấy, cao ngạo nhìn xuống bóng đen trong bồn hoa.
Minh Thù vuốt vuốt thú nhỏ, thú nhỏ rầm rì.
Minh Thù lại vuốt hai cái, thú nhỏ không tình nguyện phát ra ánh sáng.
Trong bồn hoa là một người đàn ông gầy trơ xương lôi thôi lếch thếch, mặc một chiếc áo khoác của công nhân làm vệ sinh.
Khá lớn tuổi, bộ dạng linh hoạt vừa rồi khác hẳn với độ tuổi của hắn.
Đây chính là lão Bì người sai khiến linh hồn em bé kia đi giết vợ và con trai của thị trưởng sao?
Thoạt nhìn tuyệt đối không có da chút nào!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.