Đang lúc Tống Vân Kiều xem nghiêm túc, trước mặt nàng ta đột nhiên tối sầm lại.
Tống Vân Kiều thất kinh trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn.
Dưới ánh sáng yếu ớt, nàng ta chỉ thấy một bóng người mơ hồ, tiếp theo bóng người kia liền tiến về phía nàng ta.
Phía sau Tống Vân Kiều là tường, nàng ta cũng không thể tránh được.
“Ngươi…”
Tống Vân Kiều chưa nói hết lời, trước mắt nàng ta đã tối sầm lại, dính vào tường trượt xuống mặt đất.
“Thả nàng ta ra!”
Một tiếng hét lớn vang vọng trong đêm tối.
Minh Thù chuyển từ bên kia qua, liếc mắt thấy có người di chuyển phiếu đổi đồ ăn vặt của nàng.
Bóng đen kia lập tức khiêng Tống Vân Kiều lên vai, nhảy lên trên.
Minh Thù đứng ở dưới: “…”
Khinh thường trẫm không biết bay hả!
Minh Thù theo bản năng chạm vào thú nhỏ, kết quả sờ trúng chỗ trống, không biết con ăn hàng này chạy đâu rồi.
Minh Thù chạy lại chiến trường, kéo Tuyết cô nương: “Biết bay không?”
Lúc đầu lực chú ý của Tuyết cô nương ở trên người tên đàn ông kia, đột nhiên bị Minh Thù kéo, nàng ta trực tiếp ngẩn người.
Nàng ta không có cánh, sao bay được?
“Khinh công.” Minh Thù lại nói một tiếng.
Khóe miệng Tuyết cô nương giật một cái, gật đầu. Cái này đương nhiên biết, là Vân Hỷ các…
“Nhanh, bản đồ kho báu của cô bị cướp đi rồi, chúng ta đi đoạt lại.”
Tuyết cô nương bị lôi kéo chạy.
“Tuyết cô nương, cô đi đâu vậy?” Quản sự phía sau hô to, việc này bọn họ còn chưa giải quyết xong mà?
…
“Cô chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458263/chuong-767.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.