“Ta không có nhiều tiền như vậy.”
Tuyết cô nương: “…”
Cô không có tiền mà vẫn chí khí hùng hồn như vậy!
Ai cho cô mặt mũi vậy!
Được rồi, bây giờ nàng ta đang bị người ta khống chế, nàng không có tiền vẫn có thể chí khí hùng hồn.
Không biết Minh Thù lôi đâu ra một cái túi nhét vào tay Tuyết cô nương: “Này, chỉ có thế này thôi.”
Đồ vào tay Tuyết cô nương, nặng trình trịch, nàng ta mở ra liếc nhìn, có vàng, cũng có ngân phiếu, còn có một ít đồ trang sức.
“Khách quan, có thể thả ta ra trước không?” Tuyết cô nương thương lượng với Minh Thù.
“Cô cầm tiền của ta chạy mất thì sao? Ta nghèo lắm.” Minh Thù không nhúc nhích.
“…”
Tuyết cô nương suy nghĩ một chút, đưa tấm bản đồ kia cho Minh Thù: “Tấm bản đồ kho báu này tổng cộng có mười hai phần, đây chỉ là một trong số đó, cô lấy được thực ra cũng không có ích gì.”
“Vô ích mà cô còn bán năm vạn!” Gian thương.
“… Sắp ngã xuống đấy!” Tuyết cô nương bắt lấy cánh cây bên cạnh.
Minh Thù lôi nàng ta trở lại.
Tuyết cô nương vỗ ngực: “Bán năm vạn tất nhiên có giá trị của năm vạn, cô có biết bản đồ kho báu này là gì không?”
Minh Thù nắm lấy bản đồ: “Bản đồ kho báu có thể có gì, không phải là bảo bối sao?”
Tuyết cô nương trợn mắt: “Cô từng nghe trước đây rất lâu, có câu chuyện một vị hoàng đế tìm thuốc trường sinh chưa?”
“Trường sinh?” Lại là kịch bản cổ lỗ sĩ này. Một lát sau Minh Thù cười xùy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458264/chuong-768.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.