“Nương tử, máu.”
Minh Thù nhìn hắn không biết phải làm sao. Thế tử ngồi quỳ trên chăn bông, khuôn mặt hơi đỏ ửng, khóe mắt rưng rưng, y phục trên người không chỉnh tề như vừa mới bị người khác giày vò vậy.
Minh Thù: “...”
Môi thế tử có chút nhợt nhạt, giọng nói yếu ớt: “Nương tử, bị thương rồi, thuốc.”
Minh Thù cho rằng hắn đang nói về vết thương trên người hắn. Trong phòng không tìm được thuốc nên nàng bèn đuổi thú nhỏ đi tìm thuốc.
Thú nhỏ tức giận.
Con sen, ngươi chính là kẻ thấy sắc quên nghĩa!
“Sẽ cho ngươi một bữa ăn đầy đủ, ngoan nào, nhanh lên một chút đi.”
Nói xạo!
Ngươi chưa từng cho ta, đồ lừa đảo!
Ta không đi! Ta muốn đổi chủ nhân!
Minh Thù không cho là đúng, nếu nó có thể đổi chủ nhân thì đã sớm thay đổi rồi, sẽ nhảy nhót ở đây.
Minh Thù đẩy nó văng ra: “Nhanh, đừng nói nhảm.”
Thú nhỏ bật ra ở bên ngoài thành quả cầu nhảy nhót, ánh sáng trên người lóe lóe lên như u linh.
Con sen, ta muốn đoạn tuyệt quan hệ với ngươi ngay bây giờ!
“Được, được, tuyệt giao, mang thuốc trở về rồi tuyệt giao.”
Thú nhỏ: “...”
Thú nhỏ mắng chửi rất hùng hồn nhưng cuối cùng vẫn mang thuốc về cho Minh Thù, ném thuốc qua rồi tức giận chạy đi.
Nói tuyệt giao là tuyệt giao, nó là một con thú có tôn nghiêm.
Minh Thù cầm thuốc, bảo thế tử cởi quần áo ra.
“Không muốn.” Thế tử sống chết không chịu.
Minh Thù lại muốn bạo lực đánh hắn ngất xỉu, thế tử đột nhiên cầm lấy cánh tay nàng: “Thuốc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458251/chuong-755.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.