Chương trước
Chương sau
“Sao hả?” Minh Thù nhìn Thúy Nhi: “Ta đối với hắn làm sao?”
Sắc mặt Thúy Nhi đỏ bừng giải thích: “Hai người cũng ngủ chung một giường rồi… Thế tử không hiểu gì cả, thế tử phi, sao người có thể như vậy!”
Bộ dạng đó cứ như Minh Thù làm gì thế tử vậy. 
“Ta vẫn chưa đói khát đến mức đó.” Minh Thù “hừ” một tiếng.
Sắc mặt Dật An Vương khó coi, mắng: “Phụ nữ ăn nói không biết xấu hổ, Tần gia dạy con quy tắc thế nào vậy.”
“Tần gia không dạy con.” Tần gia có thể nói là hoàn toàn từ bỏ nguyên chủ, nguyên chủ có thể trưởng thành chính là mạng lớn. 
Dật An Vương có lẽ nghĩ đến gì đó.
Nhưng sắc mặt ông càng khó coi, lửa giận trong lòng càng tăng lên.
Đường đường là thế tử của Dật An Vương phủ lại cưới về một thứ nữ. 
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Dật An Vương không định gặp cô con dâu này.
Ông ta biết thời điểm muốn điều chỉnh chuyện này, người đã vào đến cửa.
Tần gia còn tìm cớ, ngay cả bệ hạ cũng không có cách nào, khiến ông ta chịu thiệt thòi. 
“Yên tâm, không động đến một cọng lông tay của con trai ông.” Minh Thù nói:
“Nói xong chưa? Chưa nói xong thì chúng ta ăn sáng xong hẵng nói tiếp nhé?”
Ăn sáng? 
Lúc này còn nghĩ được bữa sáng!
Dật An Vương dường như bị chọc giận phừng phừng.
“Tần gia không dạy quy tắc cho con, đến Dật An Vương phủ  phải tuân theo quy tắc của Dật An Vương. Từ nay về sau, quản gia sắp xếp hai ma ma dạy quy tắc cho thế tử phi, cho đến khi nàng ta học được mới thôi.” 
Đang lúc Minh Thù định phản bác, đằng sau truyền đến giọng nói.
“Nương tử… ồn…”
Người trên giường có lẽ bị đánh thức, lúc này xoa mắt ngồi dậy, cánh môi khẽ giương lên, còn hơi trắng bệch. 
Khi hắn thở ra, lông mi khẽ rung theo tựa như cánh ve.
Cơn tức của Dật An Vương lập tức biến mất, hạ giọng nói: “Tầm nhi, làm ồn con sao? Con ngủ tiếp đi, cha đi ngay.”
Dật An Vương hạ giọng: “Thế tử phi, con ra ngoài trước đi.” 
Đi thì đi!
Trẫm đói bụng từ lâu rồi!
Minh Thù trực tiếp đi ra cửa. 
“Nương tử…” Đôi mắt thế tử trừng lớn, hắn không chịu vâng lời đứng dậy: “Muốn, nương tử.”
Minh Thù cũng không đứng lại, thế tử trực tiếp nhảy từ trên giường xuống, giày cũng không đeo, chạy ra ngoài.
Thúy Nhi tiến lên ngăn lại: “Thế tử, thế tử, người mặc quần áo trước đã, đừng để bị lạnh…” 
“Nương tử…” Thế tử và Thúy Nhi, ngươi tới ta đi, giằng co không dứt trong phòng.
Sắc mặt Dật An Vương trầm lại: “…”
Nha đầu thối bỏ thuốc gì cho con trai ông ta vậy. 
Mới có một ngày sao có thể khiến hắn dính lấy nàng như vậy?
Thúy Nhi tiến lên muốn hầu hạ thế tử thay quần áo nhưng thế tử bắt đầu ồn ào.
Không cho phép Minh Thù đi, còn muốn đuổi Dật An Vương và Thúy Nhi rời đi. 
Vào lúc những người này náo loạn, Minh Thù đã ăn sáng xong xuôi.
Lúc này nàng đang dựa ngoài cửa, không lo không lắng nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên trong.
Cho dù Dật An Vương hét thế nào, thế tử cũng không nghe, chỉ muốn đi ra ngoài. 
Cuối cùng sắc mặt Dật An Vương sầm lại: “Thế tử phi, bây giờ Tầm nhi thích con, con hãy chăm sóc Tầm nhi thật tốt cho ta. Nếu nó có chuyện gì bất trắc, con cũng đừng hòng sống yên ổn.”
“Đáng sợ vậy sao…” Minh Thù vỗ ngực, giây tiếp theo liền cười xán lạn:
“Vậy con không đi đâu, người tự chăm đi! Ta ăn… học quy tắc, người cứ từ từ mà chăm sóc con trai bảo bối của người.” 
Minh Thù phất tay với ông ta một cái, đi về phía bên kia.
Dật An Vương tức đến mức hét lên: “Đứng lại!”
Còn quy tắc gì nữa không! 
“Bắt nó lại cho ta!” Thấy Minh Thù không dừng lại, Dật An Vương giận quá.
“Cha, nếu người tức giận, cùng lắm để con và con trai người ly hôn, con không ngại.” Giọng Minh Thù truyền đến từ phía xa.
“Bắt nó lại cho ta! Bắt nó lại!” 
Dật An Vương hét phía sau.
Minh Thù chạy nhanh, leo tường cũng rất trôi chảy, người phía sau không đuổi kịp nàng.
… 
Quốc gia hiện tại là Bách Tề, hoàng đế tuổi đã già, lại không chịu lập thái tử.
Tuy nói ngôi vị hoàng đế từ trước đến nay đều truyền cho con trai trưởng, nhưng hoàng đế đã lâu không lập vua kế tự, tâm tư của các vị đại thần tất nhiên rối loạn cả lên.
Bây giờ có tiếng nói nhất trong triều chính là Tam hoàng tử và Cửu hoàng tử. 
Tam hoàng tử trấn thủ biên cương, chiến công hiển hách, hiểu lòng dân.
Cửu hoàng tử tuy không có chiến công gì nhưng hắn biết lôi kéo lòng người, người ủng hộ hắn trong triều không phải là ít.
Còn Lục hoàng tử lại thuộc về đề tài trà dư tửu hậu của dân chúng. 
“Tên què cưới Tống Vân Kiều kia lần này lại không chết.” Trong một ngõ hẻm, mấy công tử trẻ tuổi đang kề vai sát cánh nói về tin đồn của Lục hoàng tử.
“Các ngươi nói xem sao hắn làm chuyện phòng the được?”
“Ha ha, hắn làm được không?” 
“Có ham muốn cũng bất lực, gả cho hắn không phải là góa phụ ư, còn không bằng chết đi.”
Mấy công tử kia tuyệt không che giấu được sự chế giễu đối với Lục hoàng tử.
Nhưng vào lúc này, một người trong số đó đột nhiên bắt đầu gãi: “A, sao đột nhiên lại ngứa thế, mau gãi cho ta.” 
“Ta cũng ngứa… ngứa quá.”
“Sao ta có cảm giác có con gì đang bò… Nhột quá đi.”
Mấy tên công tử vò đầu bứt tai tập thể, trông có chút khôi hài. 
Đúng lúc bọn họ ngứa không chịu nổi, một cô nương đột nhiên nhảy xuống từ bên tường. Có thể là do quần áo rườm rà, cô nương kia lảo đảo một cái, suýt thì ngã.
Bọn họ nhìn nụ cười âm u trên mặt cô nương xinh đẹp, nhưng khi nàng đứng vững, ngẩng đầu lên nhìn, nụ cười lập tức trở nên ấm áp.
Cô nương mỉm cười vẫn ung dung nhìn bọn họ như là đang nhìn khỉ. 
Nhóm công tử phản ứng rất nhanh, nàng đột nhiên xuất hiện, bây giờ bọn họ như vậy chắc chắn có liên quan đến nàng.
Công tử Giáp vừa gãi vừa tức: “Ngươi… ngươi là ai, có phải ngươi giở trò quỷ không.”
“Sao lại thế, ta trông giống loại người đó sao?” Âm thanh của cô nương trong trẻo. 
“Không phải ngươi thì ai, ở đây chỉ có một mình ngươi, ngươi muốn làm gì.” Công tử Giáp trợn mắt nhìn.
“Ngươi biết chúng ta là ai không?” Công tử Ất bổ sung.
“Thức thời thì mau đem thuốc giải ra đây!” Công tử Bính cũng hét theo: “Ngứa quá đi, ta chịu hết nổi rồi, a…” 
Minh Thù mỉm cười: “Không biết, nhưng ta có thể nói cho các ngươi biết là ai làm, coi như trao đổi, các ngươi cũng phải trả lời ta một vấn đề.”
“Bớt giả thần giả quỷ đi, ngươi đã làm gì chúng ta!” Đương nhiên bọn họ không tin.
Đột nhiên nhảy ra một người, ngoài nàng ra thì còn có thể là ai làm? 
Ngứa quá đi!
Bọn họ cảm thấy da đã bị cào rách, hơi đau.
Minh Thù buông tay, vô cùng vô tội nói: “Đã nói không phải ta rồi, sao các ngươi lại không tin ta?” 
Công tử Giáp: “Không phải ngươi thì ai!”
Minh Thù nhướng mày: “Các ngươi nói ta biết Cao Bân ở đâu? Ta sẽ nói các ngươi biết kẻ nào muốn chỉnh các ngươi.”
Cao Bân? 
Mấy tên công tử liếc nhìn nhau một hồi.
Công tử Ất nghi ngờ: “Thật sự không phải ngươi?”
Minh Thù chỉ vào mặt mình: “Nhìn ta xinh đẹp như vậy, tin ta đi, thật sự không phải ta.” 
Công tử Giáp, Ất, Bính: “…”
Đâu ra có người tự khen mình xinh đẹp chứ!
Không biết xấu hổ! 
Nhưng thật sự bọn họ ngứa không chịu được, công tử Giáp nói: “Gần đây Cao Bân thường đến Vân Hỷ các, hôm nay cũng đến đó. Ngươi nói mau, là ai chỉnh chúng ta.”
“Vân Hỷ các ở đâu?” Vừa rồi nàng đã dạo một vòng qua những con đường chính, cũng không thấy chỗ nào như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.