Chương trước
Chương sau
Ngọc Huy theo Minh Thù rời khỏi đại điện. Hắn vẫn hơi lâng lâng, dường như chưa lấy lại tinh thần từ chuyện vừa rồi.
Hắn tưởng rằng hôm nay chết chắc rồi, nào ngờ hắn không sao, ngược lại Long Sa Tuyết dính chưởng.
Lời nói cuối cùng của Minh Thù đã dẹp việc này không còn một mảnh. Đừng nói thừa nhận Cửu Liên sơn có mãnh thú, thậm chí cô còn nói có thể mãnh thú chạy từ Tây Nhạc sơn qua.
Nếu không phải biết mình có một con… hắn thực sự sẽ tin.
Long Sa Tuyết khó mà chối cãi, ai bảo nàng ta tự mình đem một con lên.
Hiện giờ Tiên Đế phạt nàng ta đến đài khiển trách, mặc dù không nặng nhưng rất khó chịu.
[Hôm nay sao ký chủ không động thủ?] Hệ thống thấy có chút kỳ lạ nên hỏi.
Chúng ta phải làm một người nói lý.
[…] Đủ rồi, cô mà nói lý cái gì, cô hỏi đạo lý của bóng ma trong lòng chưa?
Minh Thù phiền muộn, đói.
Chưa ăn no nấm, đánh không lại.
Cô chỉ cần giá trị thù hận của Long Sa Tuyết và Tạ Sơ Dương, sao phải lãng phí sức lực đi đánh người khác, lãng phí thể lực của trẫm không hiệu quả.
[…] Nó còn tưởng rằng não cô sắp tiến tới giai đoạn cao cấp, kết quả chính là vì đánh không lại, rất có khí phách Minh Thù.
“Sư phụ.” Ngọc Huy níu tay áo Minh Thù lại, ngước khuôn mặt nhỏ lên:
“Cảm ơn người.”
“Ta không phải vì ngươi, ta vì sự trong sạch của Cửu Liên sơn. Ngươi bớt ghé sát mặt qua đây đi.”
Ngọc Huy: “…”
Lẽ nào cô không phải vì mình sao?
Lão tử không tin!
Cô nhất định là vì mình!
Minh Thù liếc nhìn Ngọc Huy, tiểu yêu tinh rất thích thêm tình tiết cho mình, trẫm có chút buồn.
Ăn chút gì được không?
“Ngô Đồng, Dạ Nguyệt chân quân đâu?”
Ngô Đồng đã tê liệt vì hành vi gần đây của tiên tôn nhà mình: “Dạ Nguyệt chân quân bị Tiên Đế giữ lại.”
“Lại là giao dịch ngầm.” Minh Thù hừ một tiếng:
“Không đúng… Tiên Đế như vậy là cướp đầu bếp của trẫm.”
Không được, trẫm phải đoạt về.
Đầu bếp không thể mất.
Minh Thù hấp tấp quay lại, mới vào đến cửa đã thấy Dạ Nguyệt chân quân và Tạ Sơ Dương cùng nhau đi ra.
Minh Thù dừng chân liếc Tạ Sơ Dương một cái từ xa, sau đó cô phất tay áo vọt tới.
Dạ Nguyệt chân quân ngơ ngác nhìn hai người.
“Chuyện gì vậy?” Dạ Nguyệt chân quân khều Ngô Đồng ở bên cạnh:
“Ngân Tranh tiên tôn có cần ta bắt mạch cho không?”
Ngô Đồng suy nghĩ một chút: “Ta cảm thấy rất cần.”
Dạ Nguyệt chân quân và Ngô Đồng nhìn nhau, hai người cùng gật đầu, rất cần phải xem bệnh cho tiên tôn.
Tạ Sơ Dương chỉ phòng thủ, không hề phản kích nhưng chiêu thức của Minh Thù sắc bén. Hắn không phản kích ắt sẽ bị Minh Thù khống chế.
Cuối cùng Tạ Sơ Dương bị Minh Thù đè xuống đất, hung hăng đánh một trận.
Minh Thù đánh xong cảm thấy càng đói bèn kéo Dạ Nguyệt chân quân đáp mây rời khỏi, Ngọc Huy và Ngô Đồng bị giữ chân tại chỗ.
Ngọc Huy: “…” Khỉ chứ, Dạ Nguyệt chân quân kia rốt cuộc có chỗ nào tốt!
“Sư phụ thích chỗ nào của Dạ Nguyệt chân quân?” Ngọc Huy quyết định hỏi Ngô Đồng.
“Biết làm đồ ăn.”
Ngọc Huy: “…”
Biết làm đồ ăn thì có gì ghê gớm!
Hệ thống cho ta tay nghề làm bếp.
Lão tử cũng biết làm!
[Cửu thiếu, rất xin lỗi, điểm tích lũy không đủ.]
Ngọc Huy: “…”
Cấp thấp cũng không thể đổi ư?
[Không đủ] Âm thanh của hệ thống yếu ớt: [Người biết loại kỹ năng sống này phải đặc biệt nhiều điểm tích lũy.]
Khỉ chứ, dám kỳ thị lão tử. Dựa vào cái gì mà đổi kỹ năng sống phải cần nhiều điểm tích lũy như vậy!
[Cửu thiếu… người không cần dùng đến kỹ năng sống. Người xem, người đổi đạo cụ có lực sát thương lớn có phải tiện hơn không. Nhưng muốn đổi được đạo cụ có lực sát thương cao thì cần có nhiều điểm tích lũy, có mất mới có được cho nên cửu thiếu bình tĩnh một chút, mời buông đao trong tay xuống.]
“Ngọc Huy, cách xa nàng một chút.”
Trước mặt Ngọc Huy đột nhiên tối sầm. Tạ Sơ Dương đứng trước mặt hắn, thần sắc âm trầm nhìn hắn.
Ngọc Huy đặt đao trong tay ra phía sau, nét mặt biểu lộ sự phách lối, cười: “Nàng là sư phụ ta, tại sao ta phải cách xa nàng một chút?”
Phá nhiệm vụ mục tiêu của của lão tử còn muốn đục tường, không có cửa.
Tạ Sơ Dương có ý nhắc nhở: “Muội ấy bảo vệ được ngươi một lúc, không bảo vệ  ngươi được cả đời.”
Ngọc Huy làm bộ nghe không hiểu lời của Tạ Sơ Dương, kiêu ngạo nói: “Ta đây sẽ bảo vệ sư phụ cả đời.”
Tạ Sơ Dương cảm thấy nói nhiều với một đứa trẻ như vậy thật mất giá, bình tĩnh nhìn hắn vài giây rồi phất tay áo rời đi.
Vở kịch hôm nay thật đúng là làm hắn không lường trước được.
Hắn không ngờ Ngân Tranh lại bảo vệ Ngọc Huy như vậy.
Cho nên… không thể giữ Ngọc Huy lại.
Mặc dù nó vẫn còn trẻ con, hắn cũng không cho phép bên cạnh cô xuất hiện nam tử.
Ngọc Huy trở lại Cửu Liên sơn. Dạ Nguyệt chân quân đã rời khỏi, Minh Thù ngồi ở phòng bếp ăn điểm tâm, gương mặt tỏ vẻ mãn nguyện.
Ngọc Huy bước qua: “Sư phụ, người không cảm thấy hôm nay Thái Phong tiên quân kia rất kỳ lạ với người sao?
Hắn rất bối rối nói ra nghi hoặc của mình.
Minh Thù cầm điểm tâm đưa lên miệng: “Có thể là thấy ta quá đẹp, không kìm được muốn gây sự chú ý với ta.”
Trong lòng Ngọc Huy phát cuồng, cô có biết xấu hổ không vậy.
Nói nghiêm túc mà lại không để tâm một chút nào.
Tốn công lão tử nghiền ngẫm cả ngày.
“Sư phụ, ta nghiêm túc nói với người, tại sao ông ta phải nói thế?” Long Sa Tuyết thì hắn có thể hiểu nhưng tại sao Thái Phong tiên quân kia lại đột nhiên chỉ ra Minh Thù.
Hơn nữa sau khi bị vạch trần vẫn đột ngột như vậy, cũng chỉ nói mình uống nhiều, nghe nhầm.
Mà Tiên Đế vẫn không nghi ngờ gì.
Nhìn thế nào cũng thấy lạ.
“Rắc rối của ngươi đã giải quyết xong rồi? Có thời gian lo chuyện của ta?” Minh Thù nheo mắt nhìn hắn.
Ngọc Huy nhớ đến con mãnh thú của mình, hắn nhẹ cúi đầu sau đó lại có chút giận dữ: “Ta không ngờ Phù Hề lại…”
Phù Hề và hắn cùng mẹ sinh ra, ai ngờ nàng ta giúp Long Sa Tuyết chỉ ra hắn.
“Cho nên bây giờ ngươi còn không đi giải quyết phiền phức của ngươi, lẽ nào thật sự muốn người ta tìm ra một con mãnh thú ở Cửu Liên sơn ngươi mới vừa lòng?” Minh Thù liếc nhìn hắn, giọng nói có chút không khách khí.
Tròng mắt Ngọc Huy trợn lên, nét mặt lại thảng thốt: “Sư phụ, ta… ta không cố ý, ta sẽ nghĩ cách đưa nó đi.”
Minh Thù cúi đầu xuống tiếp tục ăn điểm tâm, mặc kệ hắn.
Hắn nhìn điểm tâm thơm phức ở trên đĩa, đáy lòng càng phẫn nộ, biết nấu ăn thì giỏi lắm sao!
Ngọc Huy rời khỏi nhà bếp đi tìm con cóc của hắn.
Thú nhỏ lóc cóc chạy đến nhảy lên bàn, duỗi móng vuốt ngoắc điểm tâm. Minh Thù kéo cái đĩa giấu phía sau.
Thú nhỏ kêu một tiếng, xoay người đến cái đĩa khác.
Minh Thù chỉ nhìn nó, không ngăn cản nữa.
Thú nhỏ nằm trước mặt Minh Thù, móng vuốt nhỏ thuận tiện xoa tròn cái bụng, rất đáng yêu.
Con sen, ta cho ngươi biết, trên núi này có thứ khác, ngươi tự cẩn thận chút đấy!
“Thứ khác?” Minh Thù đưa tay chọc nó: “Thứ gì vậy?”
Không biết, không nhìn rõ.
Thú nhỏ bảo vệ cái bụng của mình, không để Minh Thù chọc.
“Ngươi cũng không nhìn rõ?” Minh Thù chống cằm: “Chẳng lẽ là thần thú?”
Dạ Nguyệt chân quân từng nói nơi này có thần thú.
Thú nhỏ hừ hừ, không phải đâu, mùi của thần thú rất dễ chịu.
Thú nhỏ màu hồng le lưỡi ra liếm liếm, tiếp theo lại hừ hừ. Mùi vị trên người thứ kia không dễ chịu, nhất định là rất khó ăn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.