Chương trước
Chương sau
“Ngươi nói bậy!”
Vẻ mặt Long Sa Tuyết phừng phừng, quát lớn về phía Phù Hề: “Ta giật dây ngươi lúc nào?”
Phù Hề vẫn cảm thấy rất đau, nỗi đau này tựa như ngấm tận xương tủy. Nàng ta ôm thân mình, âm thanh run rẩy, nước mắt rơi tí tách, thì thào trong miệng: “Là… là sư nương, là nàng ta bảo ta nói như vậy.”
“Ta không có…” Long Sa Tuyết nhìn về phía Tạ Sơ Dương, vội giải thích:
“Sơ Dương, không phải ta bảo ả nói như vậy, ta thật sự không có.”
Ánh mắt Tạ Sơ Dương lạnh lùng nhìn nàng ta, ánh mắt này làm cho đáy lòng Long Sa Tuyết phát lạnh.
“Tiên Đế.” Minh Thù nhìn về phía Tiên Đế.
“Phải chăng giờ người nên cho ta một sự công bằng? Tại sao muốn hãm hại đồ đệ của ta?”
“Ngân Tranh…” Long Sa Tuyết đột nhiên bước lên, biểu cảm kích động:
“Là người hãm hại ta, tại sao người muốn hãm hại ta. Rõ ràng ta bị thương ở Cửu Liên sơn, là người chỉ thị mãnh thú đả thương ta, là người!”
Minh Thù đưa tay ngăn cản nàng ta: “Nói có lý chút đi, ta muốn động đến ngươi cần gì phải phiền toái như vậy? Ta có thể trực tiếp như thế này.”
Minh Thù mỉm cười nhìn về phía Long Sa Tuyết.
Trong lòng Long Sa Tuyết run lên, còn chưa kịp phản ứng thì hình ảnh trước mặt xoay chuyển, lưng tiếp xúc với mặt đất lạnh như băng.
“Ta muốn đánh ngươi bất cứ lúc nào, ở đâu đều có thể, tại sao phải tốn sức như vậy.” Giọng nói Minh Thù mang ý cười nhưng không hề che giấu sự tự tin và kiêu ngạo bên trong.
“Ngân Tranh tiên tôn, dừng tay!”
Tiên Đế quát lớn một tiếng.
“Sa Tuyết, chuyện này rốt cuộc là thế nào, con mau nói rõ!” Sợ Minh Thù lại động thủ, Tiên Đế chỉ có thể bảo Long Sa Tuyết khai báo.
Long Sa Tuyết hận tận đáy lòng. Cô lại thật dám động thủ ngay trước mặt nhiều người như vậy, Tạ Sơ Dương lại không ngăn cản, thật hận… Long Sa Tuyết nhịn nỗi hận vào lòng, nước mắt ngắn dài bao biện: “Không phải con làm, thật sự không phải con. Tiên Đế, người hãy tin con, con không có.”
“Không phải ngươi, lẽ nào con mãnh thú này lại tự mình du nhập trái phép lên đây?”
Minh Thù cười khẽ: “Vậy nó thật lợi hại.”
“Ta không biết làm sao nó lên được, cũng không giật dây Phù Hề.” Long Sa Tuyết một mực khẳng định.
Minh Thù nheo mắt: “Tiên giới không phải có tiên quân có thể giao tiếp với bất kỳ thú vật nào sao. Chi bằng gọi đến hỏi thử, xem xem rốt cuộc tại sao nó lên được.”
Long Sa Tuyết: “…”
Tiên Đế có chút lo lắng, nếu thật sự việc này là Long Sa Tuyết làm, lén mang mãnh thú lên Tiên giới không phải là chuyện đùa…
Vốn là tố cáo Ngọc Huy của Cửu Liên sơn có mãnh thú, làm sao cuối cùng sự việc lại biến thành thế này.
Tiên Đế bị Minh Thù chú ý, chỉ có thể nhìn sang Tạ Sơ Dương: “Sơ Dương tiên tôn, ngươi thấy sao?”
Chỉ cần Tạ Sơ Dương lên tiếng, Ngân Tranh tiên tôn sẽ phải kiêng nể vài phần.
Tạ Sơ Dương hời hợt: “Việc đã đến nước này vẫn nên điều tra rõ ràng.”
Đáy lòng Tiên Đế có chút hồi hộp.
Thế là đồng ý rồi.
Tiên Đế liếc nhìn Long Sa Tuyết, ánh mắt hơi trầm xuống, vẫy tay cho người đi mời người kia đến.
Tiên quân này là một ông già đầy kinh nghiệm mang dáng vẻ tiên phong đạo cốt của Tiên giới, vừa lên đến hai mắt đã tỏa sáng vây quanh mãnh thú: “Tiên Đế, thứ này bắt được từ chỗ nào thế, còn chưa trưởng thành, chậc chậc…”
Tiên Đế không nhịn được nói: “Mau hỏi đi.”
Lão già không dám lôi thôi với Tiên Đế, vuốt nhẹ chòm râu, tay còn lại đặt trên gáy của mãnh thú.
Long Sa Tuyết chật vật quỳ rạp trên mặt đất, trong lòng vô cùng lo lắng.
Làm sao đây…
Khi nàng ta bắt nó, chắc chắn nó đã nhìn thấy mình.
Cũng không biết lão cáo già kia hỏi những gì nhưng lúc ông ta quay đầu lại, tỏ vẻ như đã hỏi xong.
Ông ta bỗng chẳng giống ai, hành lễ: “Nó bị người ta mang lên Tiên giới mới không lâu trước đây.”
Đáy lòng Tiên Đế trầm hơn nhưng nhiều người đang nhìn như vậy, chỉ có thể kiên trì hỏi tiếp: “Bị ai dẫn lên?”
Ánh mắt lão già nhìn quanh bốn phía. Đầu tiên rơi trên người Minh Thù, sau đó lại rơi trên người Ngọc Huy, không nhìn Long Sa Tuyết.
“Là Ngân Tranh tiên tôn.”
Ánh mắt Long Sa Tuyết chợt lóe lên kinh ngạc sau đó thở phào. Cho dù là ai đang giúp mình, bây giờ nàng ta cũng an toàn rồi, cũng may vừa rồi nàng ta khẳng định không phải mình làm.
Minh Thù chỉ phản ứng bình thường, dường như không hề để tâm đến việc bị người ta chỉ định.
Ôi chao, xinh đẹp chính là xui xẻo.
Nồi nào cũng gắn lên đầu trẫm.
Ngọc Huy có chút lo lắng, sao lại trở về trên người cô rồi? Cô còn cười được!
“Ngân Tranh tiên tôn, ngươi còn gì để nói?” Tiên Đế cũng thở phào, lúc này ánh mắt nhìn Minh Thù hơi mất thiện cảm. Dù cô là tiên tôn, giờ cũng khiến mình rất tức giận.
Minh Thù mỉm cười đi tới trước lồng sắt, bàn tay trắng nõn của cô đặt trên đầu mãnh thú. Mãnh thú thở hấp hối nhìn cô một cái.
“Cho ngươi một cơ hội, rốt cuộc là ai đưa ngươi lên.”
Mãnh thú khẽ ô một tiếng, chật vật ngẩng đầu nhìn Long Sa Tuyết đã bò dậy khỏi mặt đất, một âm thanh non nớt vang lên: “Là nàng ta… Ta đang ăn, nàng ta đột nhiên xuất hiện trực tiếp bắt ta vào một nơi tối tăm.”
Người trên điện vô cùng kinh ngạc, vừa rồi con mãnh thú này còn không biết nói.
Sao cô sờ một cái đã có thể nói chuyện.
Lão già càng bất ngờ hơn. Ông ta ghé sát vào lồng sắt nhìn một lúc lâu, lại cùng mãnh thú nhìn Minh Thù rồi lại nhớ đến lời mình đã nói, sắc mặt có chút khó coi lui về phía sau.
Tiên Đế nhìn bộ dạng đó cũng biết bên trong có chuyện bất thường.
Con mãnh thú kia quá nửa là nói thật. Với thực lực của Ngân Tranh không khó để một con thú nói chuyện.
Đây quả là biến đổi bất ngờ.
Tiên Đế cũng có chút mơ hồ, thứ này rốt cuộc do ai dẫn đến!
Hiện giờ lời nói của hai bên đều có sức thuyết phục, lẽ nào phải họp lại rồi bỏ phiếu?
Toàn bộ sự tức giận của Tiên Đế đổ lên đầu lão già: “Thái Phong tiên quân, vừa rồi tại sao ngươi nói là Ngân Tranh tiên tôn dẫn lên.”
“Tiên Đế, người biết đôi khi ta uống nhiều, có lẽ là nghe nhầm.” Lão già cười giải thích.
Tiên Đế hít sâu một hơi: “Sa Tuyết, quỳ xuống!”
“Tiên Đế…” Vẻ mặt Long Sa Tuyết ấm ức.
Ánh mắt Tiên Đế sắc bén. Long Sa Tuyết do dự một hồi, từ từ quỳ xuống.
“Con mãnh thú này là do con dẫn lên?”
“Không phải.” Long Sa Tuyết vẫn cắn răng phủ nhận như cũ.
Rầm!
“Còn không nói thật!” Tiên Đế tức giận thật. Nguyên nhân không chỉ vì Minh Thù, còn có cả Long Sa Tuyết.
Loài vật như mãnh thú có thể tùy tiện đem lên Tiên giới sao?
Thân thể Long Sa Tuyết run rẩy, trong lòng hiểu rõ Tiên Đế sẽ không giúp mình nữa. Nàng ta cân nhắc một chút, vội nói: “Là Sa Tuyết bị sự tức giận làm cho tâm trí mê muội, con mãnh thú này đúng là do con dẫn tới. Con chỉ là giận Ngân Tranh tiên tôn đối xử với con như vậy, con biết sai rồi.”
Long Sa Tuyết đột nhiên thừa nhận, Tiên Đế cũng không biết là nhẹ nhõm hay là sao nữa.
“Con mãnh thú này là ta dẫn lên nhưng còn một con đâu?” Long Sa Tuyết đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng về phía Minh Thù:
“Con mãnh thú làm ta bị thương đâu? Lẽ nào Ngân Tranh tiên tôn không cho ta một lời giải thích ư? Nếu không phải ta bị đả thương trước, ta cũng không làm ra chuyện này!”
“Còn một con? Các ngươi đã tìm thấy chưa?” Minh Thù cười khanh khách nói.
Long Sa Tuyết: “…”
“Nếu chưa tìm thấy, sao ngươi lại một mực khẳng định đó là của Cửu Liên sơn?”
Long Sa Tuyết mở miệng: “Phù Hề nói Ngọc Huy có một con…”
“Phù Hề cũng không nói đó là mãnh thú. Nàng ấy nói là linh thú, có một con linh thú thì lạ lắm sao?”
Long Sa Tuyết: “…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.