Giang Vọng dĩ nhiên không phải đến để chạy lõa thể, nhưng bị Minh Thù khích bác khiến hắn cũng không thể đổi ý?
Cho nên khi Minh Thù ôm đồ ăn vặt ý bảo hắn bắt đầu, Giang Vọng có chút mê man.
Vừa nãy hắn đã làm gì!
Tỉnh táo một chút.
Không phải lõa thể sao?
Đàn ông lõa thể tính là cái gì... Thế nhưng tình cảnh hiện tại là có chuyện gì xảy ra.
Thiên tài không thể mất bình tĩnh.
Giang Vọng giả vờ rất bình tĩnh: "Tô tiểu thư, tôi..."
"Anh cởi hay không?"
Câu nói kế tiếp của Giang Vọng bị nghẹn trong cổ họng, hắn hít sâu một hơi miễn cưỡng để bản thân nhịn xuống tránh không lỡ miệng.
Hắn cởi nút tây trang, đôi mắt Minh Thù hơi nheo lại, đột nhiên nói:
"Giang tiên sinh, có phải bất cứ ai kêu anh làm như vậy, anh đều tốt bụng làm theo sao?"
Giang Vọng: "..."
Lão tử phun một vựa máu cho cô chết.
Bất cứ ai? Bản thiên tài...
Giang Vọng đột nhiên sửng sốt một chút, ánh mắt của hắn hơi sững sờ nhìn cô gái trên sô pha.
Bất cứ ai đều được sao?
Không được.
"Tô Mãn."
Giang Vọng ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt thâm thúy nhìn vào mắt cô: "Tôi chỉ đối với em đặc biệt, em hiểu không?"
Khóe miệng Minh Thù hơi nhếch lên: "Vì sao đối xử với tôi đặc biệt như vậy? Coi trọng khuôn mặt đẹp của tôi hay là tài hoa? Hay là nói... Thứ khác?"
Thứ khác? Cô chỉ cái gì? Không có khả năng biết lão tử là tới "tấn công" cô đi? Không nên tự mình dọa mình điều đó không có khả năng.
Khuôn mặt đẹp cùng sự tài hoa?
Khuôn mặt đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1457821/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.