Chương trước
Chương sau
"Lạch cạch!"
Khẩu phần lương thực rơi trên mặt đất, chạm vào đôi mắt của Huyết tộc số một.
Thiếu nữ ngồi xổm trước mặt hắn, mặt đầy ý cười, giọng nói trong trẻo lại mềm mại:
"Nếu ngươi còn gọi ta một tiếng nữ vương, sao đã quên ta là nữ vương của ngươi, người đứng đầu của ngươi?"
Thân thể Huyết tộc số một cứng ngắc.
Dường như hắn cảm nhận được đây không phải là một thiếu nữ nhu nhược hiền hòa, mà là một ác ma, một ác ma đang cười khằng khặc.
Cảnh vật rực rỡ phía sau cô bắt đầu vặn vẹo, giương nanh múa vuốt cào về phía hắn.
"Đừng sợ, đám anh em của ngươi sẽ tới nhanh thôi."
Minh Thù đá văng túi trước mặt hắn, một lần nữa lấy ra một túi khác quay về sô pha làm ổ.
Vô số Huyết tộc đến thăm, nhưng kết cục không khác gì hắn, ngã trên mặt đất không thể động đậy.
Cô là nữ vương.
Cô không bị bãi chức.
Trên tay cô nắm giữ sự sống chết của bọn họ.
Cho đến giờ phút này, thì những Huyết tộc mới hiểu ra.
...
"Chủ nhân, những Huyết tộc đều không quay trở lại."
Quản gia nhìn người đàn ông lạnh lùng như đế vương trước mặt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Vốn tưởng rằng chuyện là ván đã đóng thuyền, không ngờ kết quả như thế này. Dù là nữ vương bị vứt bỏ cũng không dễ dàng đối phó.
Người đàn ông im lặng một lúc: "Đi mời cô gái kia đến làm khách."
Quản gia sửng sốt trong chốc lát, cẩn thận hỏi:
"Chủ nhân nói tới Nguyên Tịch?"
Người đàn ông gật đầu.
Quản gia có chút chần chừ: "Chủ nhân, không phải ngài nói đắc tội Tư Lạc không phải hành động sáng suốt sao? Nguyên Tịch... Có quan hệ với Tư Lạc, mời cô tôi tới có thể chọc giận Tư Lạc hay không?"
"Tìm chút chuyện cho Tư Lạc làm."
"Vâng."
"Mễ Lạp đâu?"
Quản gia nhanh chóng trả lời: "Mễ Lạp tiểu thư về nhà, cần gọi Mễ Lạp tiểu thư quay lại sao?"
Ánh sáng căn phòng tối xuống như phòng trống không người.
Mễ Lạp nhìn cửa sổ, cúi đầu rời đi, cô ta không biết người đàn ông kia xem mình như cái gì. Vẫy tới là tới, đuổi đi là đi. Mễ Lạp từ chối tài xế đưa cô ta về, cả người đi không có mục đích. Lúc cô ta vừa quẹo cua thì mấy Huyết tộc đột nhiên chặn đường:
"Mễ Lạp tiểu thư, xin theo chúng tôi đi một chuyến."
Mễ Lạp biết mấy Huyết tộc này, trước đây cô ta từng gặp qua bên cạnh người đàn ông kia.
Mễ Lạp nhíu mày: "Có chuyện gì không?"
"Đi theo chúng tôi thì cô sẽ biết."
Huyết tộc cũng không giải thích quá nhiều.
Mễ Lạp cho rằng Louis tìm cô ta, dù sao người đàn ông kia thay đổi thất thường, đôi khi cô ta vừa mới ra khỏi cửa lại bị gọi trở về.
Cho nên lần này, Mễ Lạp cũng không nghi ngờ.
Thế nhưng, hướng đi càng ngày càng sai, Mễ Lạp bắt đầu lo lắng:
"Các ngươi muốn dẫn tôi đi đâu?"
Không ai trả lời cô tôi.
Lúc này xe đã dừng lại, đây là một con đường rất vắng, không có giám sát, không có xe, yên tĩnh như đi vào một thế giới khác.
"Mễ Lạp tiểu thư, mời xuống xe."
Huyết tộc lái xe nói với Mễ Lạp.
Mễ Lạp có chút sợ hãi, lập tức đẩy cửa xe đi xuống.
Sau khi, cô ta bước xuống thì chiếc xe đó liền đạp ga, biến mất cuối đường, giống như phía sau có thứ gì đó đuổi theo bọn họ.
Mễ Lạp đứng lẻ loi trên đường, hơi mù mịt, dẫn cô ta tới đây làm gì?
Cách đó không xa có xe chậm rãi chạy tới, dừng lại cạnh Mễ Lạp, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra mặt Lolita đáng yêu. Người đàn ông lái xe thì Mễ Lạp không biết, nhưng khí chất này Mễ Lạp nghĩ thân phận của hắn không đơn giản.
Mễ Lạp đề phòng lui về phía sau: "Tại sao lại là mày?"
Là Vi Hề bảo đám Huyết tộc kia dẫn mình tới đây? Tại sao Vi Hề có thể ra lệnh cho tay sai của người đàn ông kia?
Minh Thù đẩy cửa xe bước ra, mỉm cười nhìn cô ta:
"Mễ Lạp, đồ của tôi dùng thoải mái không?"
Mễ Lạp cau mày, đề phòng nhìn cô: "Vật của mày cái gì, tao không hiểu mày đang nói gì. Mày muốn làm gì?"
Mễ Lạp nhìn như thực sự không biết, sắc mặt không phải giả vờ.
"Nữ vương, dẫn cô ta đi trước đã."
Leon cũng xuống xe, tựa cửa: "Lát nữa Louis đuổi theo, sẽ khá phiền phức đấy."
"Cũng được."
Minh Thù gật đầu đồng ý, mỉm cười nhìn Mễ Lạp:
"Cô tự mình lên xe, hay là đợi tôi ra tay?"
Mễ Lạp không hề nghĩ ngợi, trực tiếp tấn công Minh Thù sau đó xoay người chạy. Cô ta vừa chạy vừa gọi điện thoại cho Louis. Điện thoại còn chưa kết nối, Mễ Lạp liền ngã xuống đất, di động rơi một bên trực tiếp tắt máy.
Trên màn ảnh màu đen, một bóng dáng đến gần.
"Tự mình lên xe thì tốt biết bao nhiêu, khỏi cần bị đánh, lãng phí thể lực của tôi."
Giọng nói mềm mại ở phía sau vang lên, điện thoại của Mễ Lạp bị đá ra thật xa.
Trước mặt Mễ Lạp liền tối sầm.
"Nữ vương, chúng ta đi đâu?"
Minh Thù ném Mễ Lạp ra ghế sau, nghĩ nghĩ: "Dẫn cô ta đi phòng tổng thống khách sạn năm sao đi."
Khóe miệng Leon giật một cái.
Người bắt người ta còn dám nghênh ngang đi thuê phòng tổng thống năm sao.
Minh Thù nói dẫn Mễ Lạp đi phòng tổng thống năm sao xa hoa, thật sự là dẫn cô ta đi thuê phòng.
Trong thành phố này chỉ có có một khách sạn năm sao, đứng trong phòng có thể quan sát toàn cảnh đêm thành phố.
Mễ Lạp bị ném xuống đất.
Minh Thù kéo bao tải trên đầu Mễ Lạp ra, kéo ghế ngồi trước mặt Mễ Lạp.
"Tức giận như vậy sao?"
Minh Thù lấy đồ chặn miệng Mễ Lạp ra: "Tôi thực sự rất vui vẻ."
Đến đây đi, bảo bối nhỏ, hận trẫm nhanh lên.
Giá trị thù hận đầy, trẫm sẽ không chơi với ngươi nữa.
"Mày mang tao tới đây làm gì?"
Mễ Lạp tức giận không thôi.
"Cho cô nhìn cảnh đêm."
Minh Thù nhìn ngoài cửa sổ: "Có phải rất đẹp hay không? Louis có xem cùng cô qua hay chưa? Không có? Xem đi, có phải tôi tốt hơn hay không, còn cùng cô ngắm cảnh đêm."
Mễ Lạp tức giận đến ói máu, ai muốn cùng cô ta ngắm cảnh đêm.
Tên điên này.
"Mày cho là Louis biết mày bắt tao, sẽ bỏ qua cho mày? Vi Hề, đắc tội anh ta, mày biết kết cục là gì không?"
"Là gì?"
Minh Thù thật sự tò mò hỏi.
Mễ Lạp nghẹn họng, nhưng vẫn cắn răng, tràn ngập thù hận nói:
"Mày sẽ biết cái gì gọi là sống không bằng chết."
Thủ đoạn hành hạ của người đàn ông kia, Mễ Lạp vừa nghĩ đã sợ.
Hắn nhất định sẽ phát hiện mình mất tích, sau đó tới cứu mình.
Nhất định sẽ như vậy.
Minh Thù vắt chéo chân, chống cằm, tư thế đầy phóng khoáng:
"Tôi thật sự biết chính xác cái gì gọi là sống không bằng chết."
Không phải hoàn cảnh của trẫm, miêu tả chân thực nhất cái gọi là sống không bằng chết sao.
Mễ Lạp: "..."
"Được rồi, chúng ta không trò chuyện nữa, bàn chuyện quan trọng trước đi."
Tiếp tục trò chuyện thì Louis sẽ đến.
Sắc mặt Mễ Lạp tức đến đỏ bừng.
Ai trò chuyện với cô.
"Mày muốn làm gì?"
Đúng! Mình phải kéo dài thời gian.
Sau khi Mễ Lạp có ý nghĩ này, lập tức kích động:
"Vi Hề, mày muốn làm gì? Tao cho mày biết, Louis sẽ không bỏ qua cho mày, mày căn bản không phải đối thủ của anh ấy, anh ấy bóp chết mày còn dễ hơn bóp chết một con kiến"
Minh Thù cười cười: "Tôi nạm vàng đó."
Mễ Lạp: "..."
Nạm vàng cái quái gì? Con kiến nạm vàng thì không phải là con kiến sao?
"Nữ vương, người nhất định phải làm ở đây sao?"
Leon có chút lo lắng, ở đây cũng không an toàn cho lắm, lỡ đâu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?
"Chỉ là thu hồi năng lượng của tôi, có gì phải lo."
Minh Thù phất tay: "Ngươi ra ngoài trước đi."
Đôi mắt đẹp của Mễ Lạp trừng Minh Thù, thu hồi lực lượng của mình cái gì?
Minh Thù đang nói bậy gì đó?
Mễ Lạp suy nghĩ, nhớ tới chính mình cảm giác được hơi thở chung nguồn gốc trên người Minh Thù, cô...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.